MÙA THU QUEN NHAU - Trang 81

- Má chỉ biết bắt buộc con học, nhưng má có biết sau khi đậu cử nhân để
làm gì không?
- Kiếm tiền để nuôi mẹ chớ làm gì?
- Kiếm tiền khó lắm má ơi, chỉ có cách là làm ca sĩ, làm tài tử điện ảnh thì
mới dễ kiếm tiền thôi.
Đột nhiên nét mặt của Nhược Lan tím lại tay nàng run run nói:
- Con nói bậy, con muốn trụy lạc hay sao?
- Cô Lan...
- Thưa giáo sư, bài ôn xong rồi giáo sư đi nghỉ đi, để tôi nói chuyện với con
tôi một lát.
- Giáo sư coi má em có kỳ không?
Những lời nói khi nãy của Mộng Linh là vô tình nhưng Nhược Lan cảm
thấy nó là sao đấy, dường như nó đã đánh trúng tim đen của nàng, Nhược
Lan không thể dằn cơn xúc động nên day mặt nhìn ra cửa sổ, nàng ngắm
nhìn ánh trăng bên ngoài rồi thở dài. Thu Phàm thấy vậy đưa mắt ra dấu
cho Mộng Linh xin lỗi mẹ, cô bé hiểu ý nói ngay:
- Thưa má...
- Cái gì?
- Xưa nay con thường ăn nói bừa bãi, xin má tha lỗi cho con.
- Tánh của con tới già cũng không thể đổi được.
- Trẻ con ăn nói thiếu suy nghĩ, xin cô đừng chấp cháu, hơn nữa những lời
nói của cháu đã phản ánh được hiện thực xã hội đấy chứ.
- Con gái không nên có tư tưởng như vậy, bộ tưởng rằng mình có sắc đẹp,
có giọng ca hay là theo đuổi những thứ trụy lạc và lao đầu vào xã hội xa
hoa thế sao?
Thu Phàm không trả lời, chàng trầm ngâm thật lâu rồi từ giã hai mẹ con
Nhược Lan trở về phòng của mình. Chàng cảm thấy khó hiểu, không biết
tại sao vì lời nói của con gái mà Nhược Lan giận dữ đến thế? Chẳng lẽ tánh
tình đàn bà con gái thường hay thay đổi một cách đột như thế hay sao?
Chàng nhớ hồi nãy nàng đã tỏ ra rất dịu dàng trước mặt chàng khi hai
người nói chuyện với nhau dưới giàn hoa, nhưng tại sao đối với một bé gái,
mà người đó chính là con ruột của nàng mà nàng lại hà khắc đến thế? Thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.