MÙA THU QUEN NHAU - Trang 85

định đưa tay mở đèn nhưng bị Thu Phàm cản lại và nói:
- Ngồi dưới ánh trăng nói chuyện có vẻ thú vị hơn, có lẻ đêm nay là đêm
khó quên nhất.
Nhược Lan từ từ ngã người vào lòng của Thu Phàm, mặt nàng cọ vào ngực
chàng, rồi chầm chậm ngẩng đầu nhìn Thu Phàm và nói:
- Mộng Linh nó thích anh.
- Vâng.
- Anh nhận thấy nó có hy vọng thi vào đại học không?
- Không vào được đại học cũng không có nghĩa là không có tương lai, cô
đừng lo việc đó.
- Con gái đã đậu Tú Tài mà không vào được đại học thì sao?
- Có thể cho cô ta học thứ gì cô ta thích, để cô ta làm những gì cô ta ưa.
- Anh nói thế sao được?
- Cô phản đối lời nói của tôi phải không, mà quả thật vậy, một giáo sư dạy
tư không nên đưa ra ý kiến như thế, nhưng tôi thấy chúng ta đã là bạn tốt
với nhau rồi nên mới dám mạo muội đưa ra ý kiến đó. Ở trên đời này bất cứ
việc gì nếu quá cưỡng ép đều thất bại cả. Mặc dù cha là nhà khoa học,
nhưng con cái không thích khoa học, nhưng bắt buộc nó phải học cho kỳ
được thì kết quả chả đi đến đâu cả. Nếu con thích nghệ thuật, thích hội họa,
cho nó học văn chương hay hội họa thì có thể trở thành nhà văn hay họa sĩ.
Thu Phàm ngồi trên ghế salon đưa mắt nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên
bầu trời trong vắt, rồi chàng lại mơ màng nhìn dãy núi xa xạ Nhược Lan
đứng dậy bước đến bên cửa sổ nàng ngước nhìn sao ở trên trời và bầu trời
cao vời vợi. Có mấy cụm mây đang bay lơ lửng, nàng thầm nghĩ, mây đang
bay hay là nàng đang bay?
Nhược Lan lắp bắp:
- Dường như chúng ta đang ngồi trên một con thuyền.
- Có lẽ tại cô đang nhìn mây bay nên tưởng tượng như mình đang bay, tôi
nhớ một nhà thơ nói một câu: "Những người đang yêu đều là thi nhân cả"
Gió thu hiu hắt từng cơn đưa tới, Nhược Lan nói:
- Đúng chúng ta đang bay, bay đến một phương trời vô định.
Rồi nàng cất tiếng hát khe khẽ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.