bay về phía sau. Bác tôi vục đôi bàn tay xù xì chai sạn vào từng tải thóc,
đưa lên miệng cắn thử rồi gật gật. “May mà có các “ông” này, chứ mang về
đắp đống, đập lúa như ngày xưa rồi mới phơi thì mục hết”. Trên những
thửa ruộng cao, nước đã rút, những chiếc máy gặt chỉ vòng qua vòng lại vài
đường là đã sạch trơn, thóc thu về, còn rơm rạ băm nát nhừ, lại rải xuống
ruộng để làm phân bón cho mùa sau. Khắp cả cánh đồng, người cắt người
tuốt, người chở lúa, người nói chuyện, dù có chút buồn vì thời tiết chẳng
thuận lợi, nhưng cánh đồng mùa gặt vẫn vang lên những âm thanh rộn rã.
Bác tôi bảo: “Nhà mình có người còn đi gặt, chứ làng mình khối nhà đã
thuê toàn bộ, nhàn lắm. Mua mạ, thuê cấy, thuê tát nước, thuê gặt, thuê tuốt
lúa, thuê cả xe công nông, xe bò chở về tận nhà. Công gặt ngày thường chỉ
100 nghìn, ngày mưa bão này lên đến 150 nghìn, công chở cũng 50 nghìn,
tính đi tính lại, có khi tiền thuốc chả bõ tiền thang. Thế nhưng chẳng ai bỏ
ruộng đâu...”.
Nhìn màu vàng trải dài ra đến tận chân trời, nhìn những ô thóc óng ả
chạy dọc theo con đường làng, nhìn những đứa trẻ chạy nhảy nô đùa trong
đống rơm vàng, chợt tôi như thấy lại mình của mười mấy năm về trước.
Khi ấy, mỗi mùa hè chúng tôi lại được về quê vài tháng để gần họ hàng và
biết thế nào là lao động vất vả như mẹ tôi vẫn nói.
Ngày ấy, gặt lúa đồng nghĩa với nhọc nhằn, dù là cái nhọc nhằn được
mong đợi, thậm chí mong đợi trong hồi hộp, sợ ông trời bỗng dưng nổi
giận thì công sức trở thành trắng tay. Vì thế, khi lúa vừa chuyển sang vàng
chanh, khi cả làng mới chỉ mang liềm đi “đánh trấu” để cho sắc, chuẩn bị
quang gánh, sân phơi thì bác đã hối các anh chị ra ruộng. Tôi chưa phải làm
ruộng bao giờ, nhưng cũng lăng xăng chạy theo, giúp được khối việc.
“Xanh nhà còn hơn già đồng”, bác bảo vậy, chúng tôi phụng phịu nghe
lời. Nhưng sau rất nhiều lần, khi nhà bác tôi vừa đóng lúa cất kho, thổi nồi
cơm mới dẻo thơm, ăn với cá kho thì bão nổi đùng đùng, cả làng hối hả
chèo xuồng đi chở lúa, chúng tôi mới thấy bác có lí. Cả cuộc đời gắn với
đồng ruộng, phấp phỏng trông trời trông đất trông mây, bác tôi đã tự trang
bị cho mình cái tính cẩn thận, chỉ chắc mình có những gì khi đã nắm chặt