MÙI RƠM RẠ
G
iá gas, giá điện cứ rủ nhau leo thang từng ngày. Lo đến thót tim. Tinh
thần căng như dây đàn. Vì biết rằng, cũng như muôn vàn thứ khác, đã tăng
là rất khó mà giảm. Một bình gas bằng 1/4 tháng lương công chức, rồi còn
bao nhiêu thứ khác rập rình đe dọa... Giá kể nhà rộng hoặc có người ở nhà
suốt ngày còn đốt viên than, đỏ lửa ninh nấu cả ngày. Nhưng nhà chật, nhà
chung cư lại đi làm từ sáng sớm tới tối khuya, thì chẳng có cách nào khác
ngoài “đốt” 1/4 tháng lương. Thốt nhiên, tôi chợt nhớ đến những chất đun
có mùi. Phải, có mùi chứ không phải là không mùi như gas. Nhớ mùi rơm
rạ cháy đến nao lòng. Ước gì, nhà mình không ở phố.
Có lẽ, nhiều người nghĩ tôi lẩn thẩn. Giờ đồng ruộng lúa mới bén rễ xanh
rì. Mùa gặt năm ngoái, năm kia, nhiều góc Hà Nội lao đao vì những vùng
ngoại thành đốt rơm “hun” khói người nội thành. Khó chịu, ngộp thở đã
đành, người ta còn phân tích rằng trong khói rơm có bao nhiêu chất độc hại,
ảnh hưởng đến sức khỏe con người. Đấy là những vùng gặt hái bằng máy,
chắt lọc lấy hạt gạo, phần tinh túy nhất của cây lúa, còn những phần không
cần đến thì “hỏa công” cho gọn. Quê tôi, từ bao đời nay, thân ngô thân lúa
luôn được tận dụng triệt để. Có lẽ, chính vì thế, kí ức rơm rạ chưa bao giờ
phai mờ trong trí nhớ.