KÝ ỨC... KEM
C
hiều Hà Nội, đang len lỏi trong đám tắc đường, chợt ngạc nhiên đến
sững sờ vì một tấm lưng mong mỏng, đội chiếc nón lá, gò lưng trên chiếc
xe cà tàng chở một thùng xốp có viết chữ “Kem” nguệch ngoạc bằng mực
đỏ, trên nắp thùng lùm lùm những vải xô màn khó có thể gọi tên là màu gì.
Chỉ thiếu một chiếc kèn gắn vào đầu chai nhựa bóp kêu “Bíp... be...” nữa là
“nguyên chất” một xe kem bán dạo như hồi... đầu thế kỉ 20.
Đúng, có lẽ từ ngày bước sang thế kỉ 21, hình ảnh xe kem với thùng xốp,
với còi “Bíp... be...” mới vắng bóng rồi tuyệt diệt trên phố phường Hà Nội.
Thậm chí, ngay cả ở thị trấn nhỏ vùng trung du quê tôi cũng chẳng còn tồn
tại nữa. Ấy vậy mà, suốt bao nhiêu năm trở về trước, cái hình ảnh và âm
thanh giản dị ấy có sức hút kì lạ, đến mức in hằn trong kí ức, đến mức chỉ
cần một cái gì đó thoáng qua cũng khiến ta như được trôi ngược trở về
những buổi trưa hè nắng ngột ngạt ngày nào. Nắng và nóng đến nỗi lá bên
đường ủ rũ, gió cũng ủ rũ, và giấc ngủ trưa của trẻ con bị gượng ép thì còn
ủ rũ hơn nữa. Giữa bầu không khí tĩnh lặng và ngùn ngụt hơi nóng ấy, một
tiếng rao “Ai kem đê” hay một chuỗi kèn “Bíp be... bíp... Bíp be... bíp...”
dội đến như một hiệu lệnh, khiến hàng chục đôi tai của trẻ con ngỏng hết cả
lên, tâm trí hỗn loạn và trái tim thì như có chân, rầm rập guồng theo cái âm
thanh kì diệu ấy. Bầu không khí trong nhà trở nên nóng sùng sục, đám trẻ
bắt đầu ngọ nguậy, lo lắng, thót dạ khi tiếng “Bíp be... bíp” đã xa dần mà
như có lực xoáy, vẫn vòng trở lại, cuốn, hút những cái mồm nắc nỏm. Thật
lạ, trẻ con có đôi tai thính hơn chăng, khi tiếng rao, tiếng kèn từ xa hàng
mấy chục mét đã nghe thấy rất rõ, đã hồi hộp rất mạnh thì người lớn, ngay
cả khi tiếng rao, tiếng kèn đi qua cửa nhà mình vẫn thấy bình thản đến mức
khó hiểu.