MƯA TỪ CÕI TẠM - Trang 8

XỨ CÙA VƠI GIÓ

C

ùa bây giờ lạ lắm, ai đi xa trở về có khi nghĩ mình đang lạc. Xe chạy

lên con dốc đã thoải hơn, bớt quanh co, bớt thâm u mịt mùng. Càng đi vào
Cùa, cái cảm giác rợn người của rừng rú ngày xưa, từ những dấu chân beo
đến tiếng kêu của thú rừng nào gọi lại, đã thành xa vắng. Thảo cười tươi
bảo, giờ vào Cùa thì thơm lắm, mùa nào thơm thức ấy, mùa bơ thơm bơ,
mùa tiêu thơm tiêu. Quanh năm là vị chè ngai ngái và nắng giòn giã, duy
chỉ có gió Lào là không đổi mấy. Xứ này, chi chứ gió là đặc sản.

Mỗi lần lên o chơi, tôi đi qua những con dốc và cái đèo quanh co tưởng

như bất tận. Không biết có phải tại càng lớn nên càng thấy con dốc và
những ngã cong mai một dần, lại có vẻ như gần hơn không. Chỗ bờ dốc lao
xao nắng gió kia trong những ngày tháng bảy, gió Lào thổi tạt như bão,
dáng o gầy guộc trên chiếc xe đạp ì ạch đẩy hàng lên. Người o nhỏ thó mà
bóng nắng đổ dài trên đường hệt như một dấu chấm than lửng lơ tội tình.
Chừng đến khi Thảo lớn, o mới nghỉ buôn bán ở nhà, chăm chút vô mấy
gốc tiêu, vườn bơ, vườn chè.

Thảo nói chị đi khắp phương, kiếm mô ra loại chè như ở xứ này. Những

cây chè cổ thụ với thân cao vút, lá xum xuê. Uống chè Cùa phải hãm cả
cành mới ngọt đủ. Có bận lên o ôn thi đại học, tôi nghĩ uống nước chè để
khỏi buồn ngủ nên chơi liền một ly đầy. Uống xong thấy xây xẩm mặt mày,
tay chân bủn rủn, bụng dạ cồn cào. Thảo cười khan, chị say chè rồi. Sau
dạo đó, vì ngại nên tôi bắt đầu tập uống, uống rồi đâm nghiện, về nhà uống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.