MÙI HƯƠNG - Trang 119

Ngoài trời là một lúc nào đó trong ngày, thường là bắt đầu hay chấm dứt
của đêm, nhưng ngay cả lúc nửa đêm thì ánh sao cũng làm mắt gã nhức
như bị kim đâm. Gã thấy không khí như đầy bụi, cay sè, cháy phổi, cảnh
vật cứng nhắc, gã vấp phải đá. Ngay cả những mùi dịu nhất cũng thành gắt
và cay đối với cái mũi gã đã xa lạ với thế giới. Grenouille, con bọ chét, đã
trở thành con cua rất dễ bị thương khi nó rời khỏi cái vỏ sò ở nhờ, trần trụi
rong chơi trong biển.
Gã đến chỗ lấy nước, liếm cái chất ẩm trên vách đá một, hai giờ liền, chẳng
khác gì bị tra tấn vì quá lâu mà suốt thời gian ấy cái thế giới có thật như đốt
cháy da gã. Gã lột vài mảng rêu trên đá, cố nuốt, ngồi xổm vừa nuốt vừa ị,
nhanh, nhanh, mọi chuyện phải thật nhanh. Rồi chẳng khác một con thú
nhỏ, thịt mềm bị lũ diều hâu bay lượn trên không săn đuổi, gã chạy thục
mạng về lại hang, tới tận cuối đường hầm, chỗ trải cái chăn thô. Ở đấy gã
mới cảm thấy thật an toàn.
Gã tựa lưng vào đống đá lở, duỗi chân chờ đợi. Bây giờ gã phải giữ cơ thể
được yên, cho thật yên, như một cái thùng di chuyển quá nhiều có thể bị
trào ra. Dần dà gã lấy lại được hơi thở. Trái tim loạn xạ đập chậm trở lại,
những đợt sóng bên trong vỗ yếu dần. Chợt nỗi cô đơn đè lên hồn gã như
một tấm gương đen. Gã nhắm nghiền mắt. Những cánh cửa bí mật bên
trong người gã mở ra, gã bước vào. Buổi trình diễn của gánh kịch bên trong
tâm hồn Grenouille bắt đầu.

Chú thích:
[1] Nhà riêng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.