MÙI HƯƠNG - Trang 122

chính gã. Gã đạp lung tung như để xua đi đám sương mù không thể ngửi ra
mùi muốn làm gã chết ngộp ấy. Gã sợ gần chết, người run lập cập vì khiếp
đảm. Nếu tiếng gào không xé toang màn sương thì gã đã chết đuối trong
chính gã rồi, một cái chết khủng khiếp. Nghĩ đến mà toát mồ hôi. Trong lúc
ngồi run, thử gom lại những ý nghĩ sợ hãi tản mạn thì gã chắc chắn một
điều: gã sẽ phải thay đổi cuộc sống, chỉ vì gã không muốn sống lại một giấc
mơ kinh hoàng như thế lần thứ hai. Lần thứ hai chắc chắn gã sẽ không sống
sót.
Gã vắt cái chăn thô lên vai rồi bò ra ngoài. Ngoài kia đang buổi sáng, một
sáng cuối tháng hai. Có mặt trời. Đất có mùi đá ướt, rêu và nước. Gió
thoảng mùi thơm của thu mẫu đơn. Gã ngồi xổm trên đá trước cửa hang,
sưởi nắng. Gã hít làn không khí trong lành. Gã vẫn còn rùng mình khi nghĩ
đến làn sương mù mà gã đã chạy thoát và khi thấy ấm ở lưng thì gã lại rùng
mình vì sảng khoái. May mà cái thế giới bên ngoài vẫn còn, dẫu chỉ để
dùng làm nơi chạy trốn. Không biết phải hình dung sự kinh hoàng như thế
nào nếu gã không còn thấy thế giới ở cuối đường hầm? Không ánh sáng,
không mùi, không gì cả, chỉ có cái màn sương kinh khủng ấy ở trong, ở
ngoài, cùng khắp…
Gã bớt choáng dần. Sự sợ hãi cũng từ từ nới lỏng cái siết và Grenouille cảm
thấy an toàn hơn. Tới gần trưa thì gã thản nhiên trở lại. Gã đưa ngón tay trỏ
và giữa lên mũi rồi hít hơi qua kẽ ngón tay. Gã ngửi ra không khí của mùa
xuân ẩm và đậm đà của thu mẫu đơn. Còn chẳng ngửi thấy gì từ ngón tay
cả. Gã lật tay, ngửi lòng bàn tay. Gã cảm thấy bàn tay ấm nhưng không
ngửi thấy gì hết. Gã xắn cái tay áo rách buơm lên, gí mũi vào khuỷu tay. Gã
biết chỗ này ai cũng có mùi riêng cả. Thế mà gã vẫn không ngửi thấy gì,
nách không, chân cũng không mà ở bộ phận sinh dục – gã đã phải gắng hết
sức cúi người xuống – cũng không nốt. Thật lố bịch! Gã, Grenouille này, có
thể đánh hơi bất kỳ ai ở cách hàng dặm lại không thể ngửi thấy mùi gì ở bộ
phận sinh dục của mình chỉ cách một gang tay! Tuy vậy gã không hoảng
hốt mà bình tĩnh suy nghĩ rồi tự nhủ như sau: không phải ta không có mùi
vì mọi vật đều có mùi. Ta không ngửi ra được ta có mùi chẳng qua vì ta đã
ngửi mùi ấy ngày này qua ngày khác từ lúc mới sinh nên mũi của ta đã quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.