Patrick Süskind
Mùi Hương
Dịch giả: Lê Chu Cầu
Chương 47
Tin Laure Richis bị giết truyền rất nhanh khắp vùng Grasse gây kinh hoàng
chẳng kém, có khi còn hơn tin “Đức Vua băng hà!” hay “Chiến tranh!”
hoặc “Bọn cướp biển đổ bộ lên bờ!”. Bỗng dưng sự sợ hãi mà người ta cố
tình quên hết sạch vụt trở về, tai hại như trong mùa thu năm ngoái với mọi
biểu hiện kèm theo: hốt hoảng, giận dữ, phẫn nộ, nghi ngờ bừa bãi và tuyệt
vọng. Tối đến người ta ở nhà, giấu kín con gái, gài thật chắc mọi cửa giả,
nghi kỵ lẫn nhau, không ngủ nữa. Ai cũng nghĩ sẽ lại như trước kia, mỗi
tuần một vụ giết người. Chẳng khác gì thời gian quay ngược lại nửa năm.
Sự sợ hãi lần này làm thiên hạ đờ người ra., hơn cả nửa năm trước vì sự
quay lại đột ngột của nỗi nguy hiểm tưởng đã qua từ lâu khiến người ta cảm
thấy bất lực. Khi mà ngay cả lệnh rút phép thông công của đức giám mục
cũng chẳng có tác dụng gì, khi mà ngay cả Antoine Richis, Richis vĩ đại,
công dân giàu có nhất thành phố, đệ nhị tổng lý, một nhân vật uy quyền,
thận trọng và có đủ mọi phương tiện cũng đã không thể che chở nổi con
mình, khi mà bàn tay của tên sát nhân không chùn lại trước sắc đẹp thánh
thiện của Laure – quả thật cô như một thánh nữ đôi với những người đã biết
cô, đặc biệt bây giờ sau khi cô chết – thì còn hi vọng nào để thoát được kẻ
giết người? Hắn tàn bạo hơn cả dịch hạch, vì người ta còn có thể trốn chạy
bệnh dịch chứ không thể chạy trốn kẻ giết người, như trường hợp Richis đã
cho thấy. Chắc hắn có những năng lực siêu nhiên. Chắc chắn hắn đã liên
minh với ma quỷ nếu không phải chính hắn là ma quỷ. Thế là nhiều người,
trước hết là những người dễ tin, không biết làm gì hay hơn là đi nhà thờ cầu
nguyện. Ngành nghề nào cầu thánh bảo hộ nghê nấy, thợ nguội cầu thánh
Aloysius, thợ dệt cầu thánh Krispinius, người làm vườn cầu thánh
Antonius, người làm nước hoa cầu thánh Josephus. Và họ dẫn theo cả vợ
lẫn con gái, cùng cầu nguyện, ăn ngủ trong nhà thờ, không ra khỏi nhà thờ
nữa ngay cả ban ngày, họ tin rằng tìm thấy khả năng an toàn duy nhất, nếu
như còn có an toàn, dưới sự che chở của cái cộng đồng tuyệt vọng và dưới