nào, thách thức số phận, cho dù sự thách thức lần này chỉ là bỏ cuộc. Đã
sao nào! Không làm gì khác được. Thời buổi túng cùng không cho phép
chọn lựa. Chúa cho thời khấm khá lẫn thời khó khăn và Người không muốn
ta kêu ca, than khóc lúc khó khan mà hiên ngang vượt qua. Và Người đã
báo trước rồi. Cái ảo ảnh vàng, đỏ như máu của thành phố là một cảnh cáo
đấy: hành động đi, Baldini, trước khi quá muộn! Nhà của mi còn vững, kho
của mi còn đầy, mi còn có thể đạt được giá hời cho cái cửa tiệm xuống dốc.
Mi còn tự định đọat được. Cứu cánh của đời mi không phải là dưỡng già,
sống khiêm tốn ở Messina nhưng như thế vẫn danh dự hơn và hợp ý Chúa
hơn là tàn lụi huy hoàng ở Paris. Cái lũ như Brouet, Calteau và Pélissier cứ
việc reo hò chiến thắng. Giuseppe Baldini này nhường trận địa. Nhưng do
ông tự nguyện chứ không vì khiếp nhược!
Ông khá tự hào với chính mình. Nhẹ nhõm biết mấy. Lần đầu tiên từ nhiều
năm nay cái chứng cứng gân vẫn làm cho căng gáy và hai vai ngày một
còng thêm chợt biến khỏi lưng ông, ông đứng thẳng người mà không phải
gắng sức, hết đau, thoải mái và vui sướng. Ông hít nhẹ. Ông cảm nhận rất
rõ mùi của Amor và Psyche đầy trong phòng, nhưng không để nó quấy rầy
nữa. Baldini đã thay đổi đời ông và cảm thấy tuyệt vời. Ông sẽ lên gặp vợ
ngay bây giờ, cho bà biết những quyết định của ông rồi sẽ hành hương sang
Notre Dame để thắp một ngọn nến cám ơn Chúa đã chỉ đường và đã ban
cho ông cái cá tính cương quyết không ngờ.
Với một sự sôi nổi gần như của một thanh niên, ông chụp bộ tóc giả lên cái
đầu hói, khoác cái áo choàng xanh, cầm ngọn nến trên bàn, rời phòng làm
việc. Ông vừa mới châm nến vào cái đèn đốt bằng mỡ ở cầu thang để soi
lối lên lầu thì nghe tiếng chuông dưới tầng trệt. không phải tiếng ngân nga
của chùm chuông Ba Tư treo ở cửa tiệm mà là tiếng lách cách ở cổng ra
vào của người làm, một thứ tiếng khó chịu vẫn làm ông bực mình. Ông vẫn
muốn gỡ nó đi, thay bằng một cái chuông khác cho dễ chịu song thấy tốn
kém nên lại thôi; bây giờ thì mặc kệ, ông sẽ bán cái chuông phá rầy này
cùng với cái nhà. Mặc cho người ở sau bực mình! Ông chợt nghĩ và cười
khúc khích.
Cái chuông lại kêu lách cách. Ông lắng nghe phía dưới. Chắc là ông