tươi, cây xô thơm, bạc hà, hạt giống hồi ở chợ hoặc gặp khi tới một chuyến
hàng lớn củ hoa diên vĩ hay rễ cây nữ lang, hạt phòng phong, hạt đậu khấu
hay hoa đinh hương khô thì cái máu nhà giả kim trong Baldini chạy rần rần
và ông lôi ra một nồi chưng cất to tướng, đó là một bình bằng đồng với một
bộ phận ngưng hơi đặc biệt đặt bên trên mà ông tự hào gọi là bình chưng
cất có đầu Maure[1] ông đã dùng cách đây bốn mươi năm ngoài đồng trống
trên vùng cao Leberon ở sườn núi phía Nam miền Ligurien[2] để chưng cất
cây đồng thảo. Trong lúc Grenouille lo xắr nhỏ những thứ để chưng cất thì
Baldini hối hả đốt nóng cái lò gạch vì việc chưng cất này đòi hỏi phải làm
thật nhanh, rồi đổ nước ngập đáy vào cái nồi đồng và đặt lên trên. Ông bỏ
các cây cỏ đã được xắt nhỏ vào đấy, đậy lại bằng cái đầu Maure rồi gắn hai
ống cao su nhỏ cho nước chảy vào và chảy ra. Ông giải thích cái cách làm
lạnh bằng nước thần tình này là do ông gắn thêm vào sau này, chứ thời đó,
ở ngoài đồng trống, dĩ nhiên người ta chỉ biết quạt cho nguội. Rồi ông quạt
lửa lên.
Dần dà nước reo trong nồi. Một lúc sau tinh chất bắt đầu nhỏ giọt rồi thành
dòng mảnh như sợi chỉ chảy từ cái vòi thứ ba của đầu Maure vào một cái
bình Florentine mà Baldini đã để sẵn. Thoạt tiên cái chất này trông hơi dơ
như thể xúp lỏng, đục. Nhưng dần dần chất lỏng tách ra làm hai: dưới là
nước của hoa hay cỏ, còn bên trên lềnh bềnh một lớp dầu dầy, nhất là khi
cái bình đã đầy được để qua một bên, thay bình mới thì ở cái bình đầy sự
tách kia lại càng rõ. Sau khi cẩn thận rót ra cái nước chỉ thơm thoang
thoảng qua vòi dưới thì sẽ chỉ còn lại dầu nguyên chất tinh dầu, cái nguồn
gốc thơm lừng của cỏ hoa.
Grenouille bị cái quá trình ấy quyến rũ. Nếu trong cuộc sống có gì khêu gợi
sự đam mê kín đáo như sự đam mê đốt bằng ngọn lửa lạnh trong người nó
thì chính là cái quy trình này, rút hồn thơm của vật bằng lửa, nước hơi và
một thiết bị tinh xảo. Cái hồn thơm này, cái tinh dầu, cái quý nhất của cái
vật ấy là cái duy nhất làm nó quan tâm. Nó chẳng thèm để ý đến những thứ
vớ vẩn còn lại: hoa, lá, vỏ, trái, màu, vẻ đẹp, sức sống và những thứ không
cần thiết khác. Đó là vỏ ngoàii vô giá trị, đáng vất đi.
Thỉnh thoảng khi tinh chất đã trong như nước thì họ lấy nồi cất ra khỏi lò,