MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 131

– Chồng tôi... không còn nữa ư?

– Tôi đang định hỏi chị. Chị hãy nhớ lại xem lúc bom nổ thì anh ấy

đang ở đâu?

– Anh ấy ở trong nhà tắm.

– Nhà chị vẫn còn than bánh để nấu nước kia à? Món ấy dạo này hiếm

lắm... ở công ty anh em chúng tôi cũng đến chết cóng mất thôi...

– Nhà tôi mua... được mấy bánh... nhân dịp...

– Chị không mệt chứ?

– Chồng tôi chết rồi ư?

– Tôi đem đến cho chị một tin buồn, chị Keen ạ. Anh ấy mất rồi...

Chúng tôi giúp đỡ tất cả các nạn nhân của những cuộc ném bom dã man
hiện nay. Chị muốn được giúp đỡ gì trong lúc đang nằm viện? Vấn đề ăn
uống chắc ở đây người ta bảo đảm cho chị rồi. Còn quần áo thì chúng tôi sẽ
chuẩn bị đầy đủ cho cả chị lẫn cháu khi ra viện... Chú bé kháu quá đi mất...
Con gái à, chị?..

– Con trai.

– Cháu có hay quấy không, chị?

– Không... Thậm chí tôi chưa nghe tiếng cháu lần nào.

Đột nhiên chị cảm thấy lo lắng vì chưa nghe tiếng con lần nào.

– Trẻ sơ sinh nhất thiết phải kêu khóc luôn miệng hay sao hở ông? –

Kat hỏi.

– Lũ con tôi thì hét khiếp lắm, – người đàn ông đáp, – tôi suýt thủng

màng nhĩ vì tiếng kêu khóc của chúng nó. Nhưng lũ con tôi lúc mới đẻ bé
lắm, chứ không to như thằng cháu này đâu. Mà các lực sĩ thì cậu nào cũng
ít mồm... Chị Keen ạ, xin lỗi, nếu chị chưa mệt lắm, thì tôi muốn hỏi thêm:
tài sản của chị được bảo hiểm với số tiền bao nhiêu?

– Tôi không biết... Nhà tôi lo việc ấy...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.