MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 133

– Gia đình anh ấy sống ở bên Thụy Điển... Nhưng không tiện viết thư

cho họ đâu, vì ông chú của nhà tôi là một người thân Đức, có đề nghị vợ
chồng tôi đừng viết thư cho chú ấy, kẻo phiền... Chúng tôi chỉ gửi thư cho
chú ấy qua sứ quán hoặc có dịp ai qua bên đó.

– Chị có nhớ địa chỉ không?

Đúng lúc ấy thì chú bé khóc.

– Xin lỗi ông, – Kat nói, – để tôi cho cháu bú rồi sẽ nói địa chỉ cho

ông biết.

– Tôi không dám phiền, – người đàn ông nói rồi bước ra khỏi phòng

bệnh.

Kat nhìn theo gã và chậm rãi nuốt một cái gì dâng lên cuống họng.

Đầu chị vẫn đau âm ỉ như trước, nhưng chị không thấy buồn nôn nữa. Chị
chưa kịp suy nghĩ thực sự về những câu hỏi mà người kia vừa đặt ra, bởi vì
thằng bé đang bắt đầu mút vú, và tất cả những gì lo lắng xa lạ đều biến mất.
Chỉ còn lại chú bé con đang thèm khát mút vú và ngó ngoáy hai bàn tay tí
hon. Chị cởi tã cho con và nhìn nó. Thằng bé to và đỏ hỏn.

Rồi chị bỗng nhớ lại rằng, hai ngày trước, chị còn nằm trong một

phòng bệnh lớn, bên cạnh rất nhiều phụ nữ, rồi cùng một lúc người ta đem
trẻ sơ sinh đến trao cho tất cả mọi người trong phòng, rồi phòng bệnh đầy
tiếng lao xao mà chị nghe như văng vẳng ở đâu xa.

“Tại sao mình lại ở đây một mình? – Kat bỗng nghĩ. – Mình đang nằm

ở đâu thế này?”.

Nửa giờ sau, người đàn ông kia quay lại. Gã ngắm nghía chú bé đang

ngủ hồi lâu, rồi lấy từ trong cặp ra mấy chiếc ảnh, đặt chúng lên đùi và hỏi:

– Trong lúc tôi ghi địa chỉ ông chú của chị, xin chị hãy nhìn mấy bức

ảnh này, xem có đồ dùng nào của chị không. Sau trận ném bom, người ta có
tìm được một số đồ vật trong tòa nhà của chị, chị biết đấy, giữa lúc chị hoạn
nạn thế này thì chỉ một chiếc va-li cũng giúp ích không ít. Xem có thể bán
vài thứ gì đó, để lấy tiền mua mấy thứ cần thiết nhất cho cháu nhỏ... Dĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.