MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 154

Bormann ngồi nghĩ rất lâu về bức thư ấy, nhưng thế là y vẫn chưa đi

đến một quyết định cụ thể nào cả.

Eisman lại mở băng ghi âm. Y chậm rãi hút thuốc và lắng nghe giọng

nói hơi khàn khàn của Stierlitz.

“– Tại sao ngài lại không áp dụng các hành động bạo lực để chống

chúng tôi? Ngài hãy trả lời cho thật thành thực. Tôi xin hứa với ngài rằng
câu chuyện giữa tôi với ngài sẽ không lọt ra ngoài căn phòng này.

– Rõ ràng đó là vì riêng tôi cố tránh sử dụng bạo lực. Tuy nhiên, cũng

có lúc con người không thể chịu đựng thêm được nữa. Nếu ông đe dọa rằng
ông sẽ thủ tiêu tôi, thì như thế là ông đẩy tôi tới chỗ đối phó lại đúng như
vậy. Nhưng trong trường hợp này, dù có phải làm điều ác đó, tôi vẫn không
muốn gọi nó là điều thiện. Sự khác nhau giữa tôi và ông là ở chỗ, khi làm
điều ác, ông gọi nó là điều thiện, còn tôi, khi làm điều ác để trả đũa, tôi vẫn
luôn luôn nhớ rằng tôi đang làm điều ác.

– Xin ngài cho biết, ngài có sợ thời gian hai tháng ngài bị giam giữ

trong nhà tù của chúng tôi hay không?

– Tôi sợ tất cả mười một năm cầm quyền vừa qua của các ông.

– Mị dân. Ngài có sợ cái thời kỳ ngài ngồi trong xà-lim của nhà tù

chúng tôi hay không?

– Tất nhiên là có.

– Tất nhiên. Ngài không muốn phải rơi vào đó một lần nữa, nếu giả

thiết có một điều kỳ diệu xảy ra chứ? Nếu chúng tôi thả ngài ra thì sao?

– Không. Nói chung tôi không muốn dính dáng với các ông.

– Được lắm. Nhưng nếu như tôi trả lại tự do cho ngài và yêu cầu ngài

giữ quan hệ tốt đẹp, thuần túy con người với tôi?

– Tất nhiên. Đối với tôi, những quan hệ tốt đẹp, thuần túy con người,

giữa tôi với ông sẽ chẳng qua chỉ là một biểu hiện tự nhiên của mối quan hệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.