chứng tỏ công việc đang được quyết định từng ngày, hay nhiều nhất là từng
tuần.”
Stierlitz lập luận: tại sao Bormann không đến chỗ anh hẹn gặp? Một
là, có thể y không nhận được bức thư. Nó có thể rơi vào tay bọn Himmler,
dù rằng vị tất đã như vậy. Anh đã khôn khéo gửi thư đi kèm với bản tin mật
dành riêng cho Bormann. Đánh cắp bức thư từ đấy ra là chuyện quá ư liều
lĩnh, bởi vì anh đút bức thư vào đó sau khi nhân viên bảo mật của Ban thư
ký trực thuộc thống chế Himmler đã kiểm tra toàn bộ bưu kiện. Nhưng dẫu
sao anh cũng không gạt bỏ khả năng bức thư bị đánh cắp. Hai là, khi phân
tích bức thư gửi đi, Stierlitz nhận thấy một vài thiếu sót cơ bản của mình.
Nhiều khi cái đặc điểm bẩm sinh sau đây đã cứu anh: anh phân tích lại các
hành vi, các buổi trao đổi, các thư từ và không bực bội về những thiếu sót
của mình, không “giấu đầu vào dưới cánh”, tức là ngồi bó tay, mà ngay lập
tức tìm lối thoát ra khỏi cái tình thế xấu có thể do thiếu sót kia tạo nên.
Riêng với anh, bức thư đã gửi đi không có gì đe dọa cả: anh đã dùng máy
chữ của trạm bưu điện đánh bức thư ấy giữa lúc máy bay đang ném bom –
nghĩa là sẽ không có con đường thẳng nào dẫn đến chỗ anh. Anh nghĩ,
chẳng qua là đối với một nhân vật cỡ Bormann, bức thư chứa đựng quá
nhiều tình cảm trung thành, quá ít sự việc và những đề nghị xây dựng rút ra
từ các sự việc đó. Trí tuệ của một nhà hoạt động quốc gia không giống trí
tuệ của những người đứng ở bậc thang danh vọng phía dưới của nhà nước
chuyên quyền. Trách nhiệm lớn lao trước những quyết định thực ra không
được kiểm tra buộc loại nhân vật cỡ Bormann chỉ chịu đi trao đổi với người
dưới quyền, khi nào những sự việc mà người ấy thông báo chưa một ai biết
đến và có nhiều triển vọng về phương diện nhà nước. Nhưng, mặt khác,
Stierlitz nghĩ tiếp, ngay những chi tiết nhỏ nhất có thể tố giác Himmler
cũng đều trở nên quan trọng đối với Bormann. Stierlitz hiểu rõ sự đấu đá
giữa Himmler và Bormann bắt đầu từ đâu. Anh không thể tìm được cách trả
lời cho câu hỏi: vì sao đến lúc này nó vẫn tiếp diễn với mức độ mỗi lúc một
thêm hung hăng? Cuối cùng, ba là Stierlitz hiểu rằng chẳng qua tại vì
Bormann bận việc nên không ra nơi hẹn được. Qua tài liệu nghe trộm điện