MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 235

– Bà vợ đã cho ông anh mọc sừng rồi! – Barbara thậm chí vỗ tay hoan

hô.

Kat thầm nhận xét rằng ả Barbara có hai cánh tay rất đẹp, mềm mại,

uyển chuyển, các móng tay hồng hồng được đánh bóng cẩn thận, tuy không
dùng thuốc đánh móng tay.

Helmut nặng nề nhìn Barbara không nói gì: Helmut lệ thuộc vào ả, vì

Helmut chỉ là lính trơn, trong khi ả là hạ sĩ.

– Xin lỗi, – Kat nói và đứng dậy, – tôi có thể về phòng mình được

không?

– Có chuyện gì thế? – Barbara hỏi. – Hôm nay địch không ném bom,

công việc chị cũng chưa phải làm, có thể ngồi chơi lâu hơn mọi hôm một
chút.

– Tôi sợ cháu bé thức dậy... Chúng ta nói chuyện to quá...

– Tại sao nó lại phải thức dậy? Helmut, thằng bé nằm bao nhiêu lâu ở

ngoài ban-công?

– Tôi vẫn để nó nằm ngoài ấy một giờ buổi sáng và một giờ sau bữa

ăn trưa. Gần tối, trời trở lạnh, cho nên tôi quyết định đặt nó trong phòng...
Trẻ con bây giờ rất dễ bị cảm lạnh...

– Có lẽ cô cho phép tôi ngủ với cháu chứ? – Kat hỏi. – Tôi thương hại

ông Helmut, có lẽ cháu bé không để ông ấy ngủ đẫy giấc...

– Chú bé hiền lắm, – Helmut nói, – Chẳng khóc bao giờ...

– Không được, – Barbara nói, – Người ta cấm chị và thằng con chị

ngủ chung một phòng.

– Tôi trốn đi đâu được? – Kat cố gượng cười, – Ở đây cửa ngõ rào

khóa chắc chắn quá còn gì.

– Trốn khỏi đây thì không được, – Barbara nói, – chúng tôi có hai

người, khóa cổng lại chắc chắn. Không, tôi rất tiếc rằng đó là lệnh của cấp
trên. Chị thử nói với ông sếp của chị xem...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.