MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 292

dõi đã kịp đặt tín hiệu báo động ấy lên cửa sổ, còn bọn Gestapo thì không
hiểu bông hoa ấy có nghĩa “an toàn” hay “nguy hiểm”. Nhưng vì chúng tin
rằng người chiến sĩ kia không biết anh ta đang bị theo dõi, cho nên chúng
cứ để nguyên mọi thứ như cũ. Việc hôm kia Pleischner vì vô ý, không nhìn
bông hoa, cứ bước vào phòng, lại càng khiến cho chúng tin rằng mọi thứ
trong căn phòng này vẫn đâu vào đó.

Hai người đứng bên cửa sổ đã nhìn thấy Pleischner. Gã cao lớn mỉm

cười, gật đầu với ông. Lần đầu tiên Pleischner nhìn thấy nụ cười trên bộ
mặt gã, và nụ cười ấy giúp ông hiểu rõ tất cả. Ông cũng mỉm cười và bắt
đầu đi qua đường, vì ông nghĩ rằng, sang đến vỉa hè bên kia, bọn chúng
đứng ở trên cao sẽ không trông thấy ông và sẽ có thể chạy trốn. Nhưng khi
ngoảnh lại, ông nhìn thấy có hai người đàn ông đi cách ông chừng một trăm
mét và đang vờ ngó nghiêng các tủ kính bầy hàng.

Pleischner cảm thấy chân ông như muốn khuỵu xuống.

“Kêu to lên chăng? Gọi mọi người cứu giúp chăng? Hai tên kia sẽ kịp

chạy đến trước tiên. Mình biết bọn chúng sẽ làm gì mình. Stierlitz đã kể
bọn chúng có thể đánh thuốc mê hoặc làm cho người khác điên dại như thế
nào”.

Vào những lúc nguy hiểm nhất, nếu con người chưa mất khả năng

đánh nhau, thì sự chú ý trở nên đặc biệt nhậy bén, bộ óc làm việc cực kỳ
căng thẳng.

Pleischner nhìn thấy ở cửa chính tòa nhà, nơi hôm kia ông đã bước

vào, một mảnh trời thấp xanh lơ.

“Ở đó có sân thoát ra phía sau, – ông chợt hiểu. – Mình phải bước vào

lối cửa chính”.

Ông bước vào cửa chính với hai đầu gối run run như muốn khuỵu

xuống, với nụ cười sững lại trên khuôn mặt tái xanh tái xám. Cửa mở ra:
chúng đang chờ ông ở phía trên, nên sau khi chúng ấn nút, cánh cửa đã tự
động mở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.