MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 333

– Ông muốn đi ra phố phải không?

– Chị bảo sao? – Helmut không hiểu.

Lời nói bây giờ vọng đến tai anh ta như từ một nơi rất xa, qua một

chiếc cửa khép chặt. Anh ta thường cảm thấy như thế từ sau khi bị thương,
mỗi lần xúc động mạnh. Anh ta từng bị ngất ở ngoài phố mấy bận, khi nhìn
thấy những bệnh viện và trại trẻ bị bom phá sập.

– Nếu ông muốn cho cháu ra chơi ngoài phố, chúng tôi sẽ đưa xe nôi

cho ông.

– Để làm gì?

– Để khỏi phải bế cháu.

– Không, cảm ơn chị, tôi chỉ thích được ẵm cháu thôi.

– Tốt nhất là ông nên bế cháu vào chơi trong vườn hoa của trại chúng

tôi – ở đấy yên tĩnh lắm và nếu có báo động máy bay, ông có thể nhanh
chóng xuống hầm trú ẩn.

– Được rồi. Tôi chỉ ngó xem chiếc xe buýt đã đến đón tôi chưa, rồi tôi

sẽ đi vào nhà...

– Vào nhà nào?

– Vào vườn hoa, xin lỗi, vào vườn hoa...

– Ông không quá mệt mỏi đấy chứ?

– Không. Nhưng sao chị hỏi thế?

– Trông mặt ông tái hẳn đi...

– Không, không sao, – Helmut nói và bước ra đường.

Anh ta bước xuống lòng đường và nghe thấy tiếng phanh rít ngay sau

lưng mình. Một chiếc xe quân sự đỗ lại cách Helmut hai bước và người lái
xe thò đầu ra cửa, quát:

– Mù hả? Không nhìn thấy xe đang phóng hay sao!!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.