MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 354

không có quyền làm như vậy ạ?.. Tôi biết rằng, đã có lệnh để cho người
của cơ quan SD và Gestapo được phép đến tất cả mọi nơi.

– Ông ta có quyền, – Müller đứng dậy, nói, – Ông ta không phải là kẻ

thù, đừng có nghĩ như thế... Tất cả chúng ta đều làm chung một việc. Vậy
ông ấy làm gì ở đó, đi tìm một sản phụ trong đám cháy à?

– Không ạ... Người sản phụ đã được chở đi từ hồi đêm, còn ông ấy

sáng hôm sau mới tới.

– Ông ta đi tìm đồ đạc của người phụ nữ không may ấy... Và anh đã

giúp ông ta?

– Không ạ, – tên cảnh sát nhăn trán, – tôi nhớ là ở đó ông ấy có đẩy

chiếc xe nôi giúp một người đàn bà nào đấy... Không phải tôi giúp ông ấy,
tôi chỉ đứng bên cạnh thôi...

– Người đàn bà ấy có đứng cạnh mấy chiếc va-li không?

– Ai cơ ạ? Chiếc xe nôi phải không ạ?

– Không! Người đàn bà cơ.

– Chuyện ấy thì tôi không nhớ kỹ. Theo tôi, ở đó có mấy chiếc va-li

thật, nhưng tôi không để ý đến, tôi nhớ kỹ chiếc xe nôi, bởi vì nó bị vứt
chỏng chơ, và ông này đã gấp lại để mang sang vỉa hè bên kia đường.

– Để làm gì? – Müller hỏi.

– Ở bên ấy an toàn hơn, vả lại lính cứu hỏa đứng đầy ở phía bên này.

Họ đang kéo các ống cao-su dẫn nước. Chúng có thể làm gãy chiếc xe nôi,
lúc ấy cháu bé sẽ không có gì để nằm; sau đó người đàn bà đem chiếc xe
nôi vào trong hầm trú ẩn cho con bà ta ngủ – tôi nhìn thấy rõ ràng...

– Cám ơn, – Müller nói. – Anh đã giúp chúng tôi rất nhiều. Anh có thể

ra về...

Khi tên cảnh sát đi khỏi, Müller bảo Eisman:

– Cho những người còn lại về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.