MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 360

của đảng mà chỉ có Bormann với Quốc trưởng được biết. Khi Quốc trưởng
mất đi, ta cần phải trở thành người tối cần thiết đối với Bormann. Lúc ấy,
ông ta sẽ trở thành Monte Cristo của thế kỷ hai mươi. Nghĩa là lúc này
đang diễn ra cuộc đua tranh về lòng kiên nhẫn, anh Stierlitz ạ, mà nguyên
nhân thật sự của nó chỉ có một, có một thôi... Đó là bản chất đơn giản và
đẹp đẽ của con người... còn bây giờ thì anh đi đi. Scholz sẽ trao máy ghi âm
cho anh ở cạnh xe... Thế nào? Anh bảo sao? Tôi không tin việc anh sẽ nói
rằng, anh tin tưởng ở thắng lợi của Hitler. Thôi, anh đừng trả lời tôi nữa.
Khi ngồi trên xe, mong anh hãy suy nghĩ về những điều tôi vừa nói và hãy
nhớ tôi đã mời anh cộng tác với tôi như thế nào: trong vòng năm phút và
không màu mè gì cả. Về Schellenberg thì chúng ta sẽ nói chuyện tối nay,
khi đã rỗi rãi. Nhưng anh phải nói với Bormann rằng, thiếu sự giúp đỡ trực
tiếp của tôi thì anh và ông ấy không làm nổi việc gì ở Thụy Sĩ đâu.

Lời chào của người Nga.

– Trong trường hợp đó, – Stierlitz chậm rãi trả lời, – người ông ấy sẽ

cần đến là ngài, chứ không phải tôi. Tôi sẽ trở thành người thừa...

– Bormann hiểu rằng, thiếu anh thì một mình tôi sẽ không làm nên sự

nghiệp gì. Tôi có ít người của mình nằm trong cơ quan của ông sếp của anh
lắm.

Stierlitz đi rồi, Müller còn ngồi một mình khá lâu trong phòng làm

việc của Holtoff. Y ngồi, đầu cúi gục xuống ngực, lưng còng lại, hai tay
buông thõng. Sau đó, y nặng nề đứng dậy và đi về phòng mình. Qua chỗ
Scholz, y hỏi:

– Thế nào?

– Thưa ngài, đã lùng sục khắp khu vực quanh trại trẻ, nhưng không

sao tìm ra mụ ta...

– Những người bố trí ở nhà Stierlitz có báo tin gì về không?

– Không thấy ai gọi điện thoại, không thấy ai về cả...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.