MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 371

Kat lại thiếp đi và chị ngủ thêm nửa tiếng đồng hồ nữa. Khi mở mắt

ra, chị cảm thấy trong người dễ chịu hơn. Chị sờ trán: trán nóng rực. “Dĩ
nhiên, mình bị cảm lạnh rồi. Người nóng thế này kia mà. Vì thế mình mới
mơ thấy những cơn ác mộng. Nhưng điều đó không đáng sợ. Chả ai chết vì
cảm lạnh đâu mà lo.”

Bỗng nhiên mặc dù Kat đã quên rằng, chị đang nghĩ về Stierlitz, trước

mắt chị hiện lên chữ số 42.75.41.

– Chú ơi, – Kat lấy khuỷu tay hích khẽ người thanh niên đang ngồi

ngủ gật bên cạnh chị, – ở gần đây có chỗ nào gọi điện thoại được không?

– Cái gì thế?! – người thanh niên hoảng hốt choàng dậy, hỏi.

– Khẽ chứ, khẽ chứ, – Kat nói để anh ta yên tâm. – Tôi hỏi: gần đây có

chỗ gọi điện thoại không?

Chắc cô gái hội viên Hội thanh niên Hitler đã nghe thấy tiếng hai

người. Cô ta bước lại bên Kat và hỏi:

– Chị có cần tôi giúp gì không?

– Không, không, – Kat trả lời. – Cám ơn cô. Không có việc gì cả.

Lúc ấy, còi báo an rúc lên.

– Chị ấy hỏi có thể gọi điện thoại ở chỗ nào? – người thanh niên nói.

– Ở ga tàu điện ngầm, – cô gái đáp. – Gần đây thôi. Chị muốn gọi điện

thoại cho người quen hay bà con họ hàng à?

– Vâng.

– Tôi có thể trông hai cháu nhỏ để chị đi gọi điện.

– Nhưng tôi chẳng có xu nào để trả tiền gọi điện.

– Tôi xin giúp chị. Đây, chị cầm lấy.

– Cám ơn cô... Có phải đi xa không?

– Hai phút thôi.

– Nếu các cháu khóc...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.