MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 107

Tôi nhún vai rồi chăm chú nhìn xuống bàn tay tôi. “Cũng được.”
“Để xem nào.” Cô với tay lấy từ một trong những cái túi ra cây viết bi

mảnh, màu đen, với một phong thư lớn, rồi đặt xuống bàn giữa tôi và cô.
“Vẽ đi nào.” Cô ngẩng cằm, ưỡn vai ra sau, vuốt mái tóc xuống bao lấy
gương mặt.

Tôi dặn lòng phải vẽ chầm chậm thôi. Tôi dặn lòng đây có thể là cơ hội

duy nhất để được ngắm cô như thế này. Tôi nhìn để nhớ nét xương dưới làn
da mặt. Tôi nhìn để xác định nét rõ của viền hàm dưới. Tôi nhìn để tìm chi
tiết nhấn – nốt ruồi nhỏ xíu trên gò má trái, đường viền mí mắt hơi không
đồng, khoảng mờ gần như vô hình giữa đường son tô và nét môi của cô.

“Anh không vẽ sao?” cô nói sau vài phút.
“Tôi phải ngắm kỹ đã,” tôi nói.
“Nghe như anh nhìn thấu tới bên trong rồi ấy.”
“Tôi đâu giỏi thế.”
“Để tôi kể anh nghe tôi nghĩ gì nhé?”
“Đừng nhúc nhích, ngồi yên vậy nhé.” Lúc này, bằng những đường nét

nhanh và chắc, tôi mới vẽ độ nghiêng của đầu, ánh tinh quái trong mắt, nét
môi hơi cong của cô.

Khi vẽ xong, tôi đẩy cái phong bì trên bàn về phía cô. Cô ngắm bức vẽ

thật lâu, khiến tôi xốn xang trong lòng.

“Cô không thích sao?” Tôi nói.
“Anh vẽ tôi đẹp lắm, mà có chút đanh đá.”
“Tôi không cố tình, ý là phần đanh đá ấy.”
Cô mỉm cười, cầm phong bì đặt vào một trong những túi đồ của mình.
“Cho tôi giữ bức vẽ nhé?” Tôi hỏi.
Cô nhướn mày.
“Để rồi tôi vẽ cho cô lần nữa,” tôi nói. “Nhưng tôi thích...”
Cô gật đầu và đưa tờ giấy cho tôi. Chúng tôi ngồi trong im lặng, lắng

nghe tiếng những cốc trà chạm lách tách xung quanh...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.