MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 108

“À.” Cô thở ra một cái và mỉm cười. “Gặp được anh vui lắm, Daniel. Tôi

mừng là mình...” Cô lắc đầu, như đang gắng bỏ dẹp bỏ một ý nghĩ. “Anh là
hoạ sĩ có tài. Tôi ấn tượng lắm.” Cô bắt gom mấy túi đồ.

“Đừng đi.” Tôi thốt lên trước khi kịp ngăn mình lại. Nghe như lời tuyệt

vọng.

Cô nhìn tôi, cái nhìn chăm chăm màu lục ngọc.
“Tôi định hỏi cô muốn xem vài bức tranh của tôi không.”
“Không, bữa nay chắc không được. Tôi mang nhiều đồ quá, mà còn phải

về nhà lo mấy đứa nhỏ,” cô nói.

Tôi cảm thấy lời nói của cô thấm xuyên ngực mình. Tôi chờ cô đứng dậy,

nhưng cô ngồi yên, như đang nghĩ ngợi cách trả lời một câu hỏi. Rốt cuộc,
cô buông mấy túi đồ, lục trong giỏ xách, lấy ra cây viết hồi nãy tôi dùng để
vẽ với một cuốn sổ kẻ ngang nhỏ. Cô viết vội, rồi xé trang giấy ra, đặt nó úp
mặt xuống bàn. Cô dằn tay lên nó một lúc, có vẻ phân vân nên lấy nó cất đi
hay để lại.

“Tôi phải đi thật rồi.” Lại một trận quýnh quáng những túi đồ, áo choàng,

dù, và tóc. Tôi cũng đứng dậy toan giúp, nhưng chẳng được gì. Cô nghiêng
người đặt vào má tôi một nụ hôn, rồi đi mất.

Tôi ngồi lại, nhìn trân trân dấu son môi màu đỏ in hình đôi môi của cô

trên miệng cốc trà. Tôi nghe mạch đập căng phồng. Tôi lật mảnh giấy lên.
Một địa chỉ ở Bloomsbury. Một cái hẹn - ba ngày nữa, vào ngày thứ Sáu
màu trắng ngọc trai. Một thời điểm – 3 giờ chiều. Không có gì khác. Không
số điện thoại, không thông điệp chi hết. Tôi nhìn nét chữ của cô, rồi bức
hình mình vẽ. Tôi không biết mình ngồi lại đó bao lâu.

• • •

Lấy bức hình ra xem thường xuyên quá là không nên. Giấy và mực viết

không bền như mong đợi. Bức hình còn nguyên tới giờ này đã là thần kỳ, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.