MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 125

đuôi viết. Cặp mắt gã hất lên nhìn trần nhà. “Tôi nghĩ ta nên bỏ đồ nội thất
nhà mình đi, rồi hãy mời khách đến xem. Cô thấy sao, cô Alice?” Tôi thích
ý nghĩ những thứ nội thất nặng nề của bố có thể biến mất. Hẳn ông muốn
chúng tôi giữ lại mà dùng. Tôi hình dung cái tủ đồ màu gụ, vách gỗ thông
mỏng, diềm crôm sáng loá của ông bay sang nhà chị Cee; hoặc cái trường kỷ
trong phòng ông cúm rúm trong một góc căn hộ chị Tilly. “Chúng ta có thể
bỏ đồ nội thất đi,” tôi nói.

“Tuyệt!” Micheal vỗ tay. Tôi muốn đấm gã. “Cô cần gạt cảm xúc đi mà

nghĩ cho khách, cô Alice. Chúng ta muốn khách mua bước vào nhà, tưởng
tượng cảnh họ trở về sau một ngày làm việc, khui một chai rượu vang, dùng
bữa tối. Có điều bây giờ thì nó... chà...” Gã phẩy tay một cái như muốn xua
cả căn nhà đi.

Tôi ăn một cái bánh quy, rồi liếm sô-cô-la dính ngón tay. Gã nhìn tôi, rồi

khi tôi bắt gặp, gã húng hắng, nhìn chỗ khác. “À việc sau cùng là sửa lại
bếp,” gã nói. “Cần làm mới toàn bộ cái bếp.”

Tôi nói rằng tôi sẽ cân nhắc - chuyện sơn lại, thay thảm, bỏ đồ nội thất,

sửa cái bếp, và cả chuyện chị em tôi có thích làm ăn với chỗ của hắn không
nữa. Nghe tôi nói, gã lộ vẻ sợ hãi, nhắc đi nhắc lại với tôi rằng sở của gã nào
là uy tín, nào là quy mô có nhỏ nhưng lại cung cấp dịch vụ hiệu quả và vừa
ý khách hàng, nào là phí môi giới có tính cạnh tranh.

Tôi tiễn gã ra cửa. Cái lá vàng kim không còn nữa. Trên bậc thềm cũng

không có. Chắc nó bị gió cuốn, hoặc bị lấy lại rồi. Tôi tự nhủ có lẽ nó chưa
từng nằm đó mà là chính tôi đang phát bệnh điên. Tôi trông theo gã Michael
bước xuống đường, tưởng tượng ra căn nhà của bố mình biến thành năm tấm
ảnh với một đoạn mô tả dở tệ trên cửa sổ đại lý bất động sản.

Cả nhà dời về đây ở khi mẹ mang bầu tôi. Chị Cee thường hay kể tôi nghe

về căn nhà cũ. Nhà cũ đẹp, sáng sủa và vui hơn ở đây. Có lần chị đưa tôi
thăm nhà cũ, hai chị em đứng ở cuối đường mà ngắm. Gạch London cũ mờ;
cửa sổ rộng khung trắng; khoảnh vườn sân trước đầy hoa. Sao nhà mình lại
chuyển đi? Tôi hỏi, chị nhún vai đáp rằng chị chẳng biết. Cái cách chị nói
khiến tôi hiểu rành rành, cớ sự là tại tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.