MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 156

“Tôi biết nhà mình vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng,” Michael có nói qua

điện thoại. “Nhưng chúng ta cứ hãy đăng bảng bán nhà cho vài người để ý,
rồi vài tuần nữa chúng ta có thể bắt đầu cho xem nhà. Kích thích khách hàng
một chút cũng đâu thiệt gì.”

Tôi hỏi gã về chuyện cho xem nhà, khi ấy tôi phải làm những gì. “Chỉ cần

có mặt để trả lời câu hỏi của họ,” gã đáp. “Nếu cô không muốn thì xin lánh
mặt. Có người khổ sở vì họ như thành người lạ trong chính mái ấm của
mình. Mà thường khách xem cũng thoải mái hơn khi không có mặt chủ
nhà.”

“Đó không phải mái ấm của tôi,” tôi nói.

• • •

Trời lại mưa. Tôi tựa tay lên thành ghế dài, nhìn ra cửa sổ. Những món

quà không đến nữa. Lần cuối là chuỗi ngọc trai – cách nay đã một tuần. Từ
đó chẳng có gì nữa. Tôi tự nhủ, tác giả chắc là bọn trẻ con, những món ấy
chẳng có nghĩa gì hết. Dẫu vậy, tôi cứ ra mở cửa trước xem thử, lỡ có thì
sao.

Những người mang bảng “bán nhà” tới trên chiếc xe tải trắng. Tôi nhìn

họ: một cậu trai khá trẻ với một phụ nữ nhiều tuổi hơn chút. Cậu trai giơ tấm
bảng nhựa quá đầu để tránh mưa, trong khi người phụ nữ đóng cây cọc gỗ
dài xuống đất. Họ không rung chuông cửa. Họ không ngẩng nhìn tôi trong
khi tôi nhìn họ.

Người khác sẽ đến sống ở đây. Người khác sẽ gắn những chìa khoá mà

giờ đây đang nằm trong túi áo khoác của tôi, hoặc trong túi của chị Tilly,
hoặc cái tủ có mặt dán hình người chăn cừu của chị Cee, vào xâu chìa khoá
của họ. Họ sẽ tra chìa vào ổ khoá, mở cửa vào nhà. Họ sẽ gào lên, cưng ơi,
về đến rồi, rồi ai khác sẽ cười rộ, đặt cốc trà hoặc tờ báo của họ xuống để
bước ra hành lang. Họ sẽ nhìn những bức tường màu hoa mộc lan và nói,
sao mình không thêm tí màu cho tươi? Họ sẽ mua những hộp sơn thử màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.