MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 17

“Vừa được tin là con về ngay.”
Tôi nhớ lúc ngồi sau chiếc jeep ở Mông Cổ với một cặp Thuỵ Điển và

một gã đến từ Palestine, chiếc điện thoại di động vô dụng bị bỏ quên dưới
đáy ba-lô, con đường thì – gọi nó là đường thì cũng quá – cứ xóc nẩy chúng
tôi, xung quanh chẳng có gì. Chỉ là những dặm thinh không. Thật nhớ cái
thích thú khi đó.

“Trong này tối tăm quá, bố ạ. Bố không thấy vậy sao?” Tôi đứng lên kéo

toang rèm ra. Trời đã bắt đầu mưa, ném những dòng nước lên mặt ngoài tấm
kính. “Rồi, nước Anh lại có thêm một mùa hè đã đời,” tôi nói.

“Alice?”
Tôi quay lại. “Bố ơi?” Tôi đứng nguyên, một tay nắm mép rèm. Tôi ước

gì mình chưa mở rèm. Ánh sáng khắc rõ gương mặt ông, đắp những vùng tối
vào chỗ da lõm. Da của ông tái mét – vàng quá. “Bố ơi, bố khoẻ...”

“Kinh khủng.” Nghe như ông đang bị cảm – giọng đục và khàn.
“Điện thoại của con mất sóng,” tôi nói. Ông ho, mặt ông đầy đau đớn.
“Con làm gì, lấy gì cho bố nhé?” Ông quay đầu sang bên trái.
“Cái này ạ?” Tôi bước lại bàn cạnh giường, cầm cái que gỗ có đầu hạt

lựu.

“Nhúng que vào cốc,” ông nói.
Trong cốc có một lớp chất lỏng màu hồng. Tôi nhúng đầu hạt lựu vào,

đưa cho bố tôi. Ông chấm chấm thuốc lên miệng. Tôi thấy rõ xương dưới da
ông. Có lẽ chúng tôi từng được học về tuyến tuỵ ở trường thật. Tôi có cảm
giác đó là một bộ phận màu đỏ tía sậm, thuôn một đầu. Tôi không nhớ nó có
chức năng gì.

“Bố xin lỗi... làm hỏng... kỳ nghỉ của con,” ông nói. Cứ nói vài từ là ông

lại thở khàn gấp gáp. Cái que đầu hồng rơi xuống drap toé một vệt lên vải.
Tôi nhặt lên, để nó lại trên bàn cạnh giường.

“Kỳ nghỉ nào...” Tôi dừng lại, ngồi vào chiếc ghế phòng ăn, bắt chéo

chân. Tay lóng cóng không biết để đâu nên tôi thọc cả hai vào dưới đùi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.