MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 186

đã quá già nua, mất sức nên chẳng được ai thuê nữa, và rồi tôi nhận ra mình
chẳng còn nhiều thời gian, nên tôi quyết định làm điều quan trọng là đi tìm
con.

Trừ lúc này, thời gian của tôi đang vuột đi. Cả ngày nay, tôi tìm màu, rồi

cuốc bộ về ngang căn nhà. Khi rẽ vào con đường trước nhà con, tôi thấy tấm
bảng. Nhà bán. Nếu đợi ở đó từ sớm, chắc tôi đã thấy ai đó đi xe tải tới nhà,
mang cây cọc gỗ dài màu trắng kia cùng tấm bảng gắn phía trên. Cảnh ấy
khiến tim tôi lên cơn đau; tôi phải dùng đến chai thuốc xịt đã gần hết nhẵn –
cảm giác mát lạnh dưới lưỡi. Tôi cố hình dung ra những người ấy dựng
bảng; điều này giúp tôi thở lại được. Một cậu trai trẻ chừng hai mươi – tóc
màu hoe hơi nhờn. Cậu mặc áo thun dài tay có mũ trùm đầu. Đôi giày thể
thao của cậu xơ tróc, gót đã bắt đầu mòn. Hông xe bị móp một chỗ, kính
chiếu hậu bên trái bị mất.

Bố ngồi trên băng ghế gần ngôi trường cuối con đường trước nhà con, gấp

một mảnh giấy báo làm hoa. Bố bước lên bậc thềm trước cửa, rồi để lại trên
tường cho con.

Bán một cái nhà có thể mất nhiều thời gian. Tôi đã xem qua nhiều báo, đi

ngang nhiều quầy báo Evening Standard, đủ để cảm nhận tí chút thế giới
này. Giá bán nhà đang sụt giảm. Những bức tường và mái nhà che mưa nắng
bỗng dưng không còn đáng giá như người ta tưởng. Nhưng tôi thấy mặt đất
như đã rung bật dưới chân mình. Tôi thấy phải làm gấp hơn nữa.

• • •

Tôi cố sức làm thật nhanh. Đã gần hết chỉ và dây buộc. Những ngón tay

tôi lóng ngóng. Lại đau. Tôi xịt thuốc vào dưới lưỡi một lần, hai lần – nhưng
rồi cái chai hết sạch mà tôi vẫn đau. Tôi không thể chết, chốn đẹp đẽ này đã
gần xong, đã có thể đón tiếp con gái tôi.

Tôi tập trung vào màu sắc; nhẩm chúng trong đầu: lam băng, vàng kim,

hồng tía, lam sẫm, xám than. Thở đi. Màu cam đục mờ, lam băng, màu cam-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.