MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 192

Có lẽ là người thấy cái bảng lại hỏi thăm. Tôi sẽ không cho họ vào. Tôi sẽ

nói là tôi xin lỗi, nhưng họ phải gọi cho bên môi giới, số điện thoại nằm
ngay trên bảng.

Và rồi, dẫu biết chuyện này thật ngớ ngẩn, tôi nghĩ có lẽ người bấm

chuông là bố tôi, một tay xách cặp táp, áo khoác dài màu be cài nút dù ban
ngày trời nóng. Tôi có thể nghe tiếng ông, đủ khẽ để khiến ta chú ý, bảo
rằng ông đã làm mất chìa khoá. Thật là phiền chết được, chắc bố già mất rồi,
ông bảo, rồi tôi sẽ cười để cho ông thấy rằng tôi biết ông chưa hề già, ông sẽ
sống mãi. Tôi bước lại cửa. Bóng người sau lớp kính, thấp hơn và ốm hơn
ông. Bố tôi thật ra không bao giờ quên chìa khoá.

Tôi sắp mở cửa thì chuông lại reng lần nữa. Một âm thanh chói gắt vang

lên làm tôi nhảy dựng. Tôi nghĩ tới cái chuông chị Cee mua cho bố, nút bấm
gắn trên bàn ngủ, kế bên lọ thuốc có cái que bọt biển hồng. Nước mắt cay xè
trên sống mũi. Ông cũng là một kẻ ương ngạnh hệt như tất thảy chị em tôi.

Người đàn ông đứng ngoài cửa thấp hơn bố tôi, lại gầy còm ốm yếu. Tóc

ông ướt và bờm xờm, ông ta cần cạo râu. Đôi mắt ông màu xám nhạt, da
quanh mắt dày và nhăn nheo. Tôi thấy ông ở đâu đó rồi thì phải.

“Tôi...” Ông ta khẽ nói. Giọng ông khiến tôi nghĩ tới đôi cánh của loài

ngài – một thứ phủ nhiều bụi.

Tôi đặt một tay lên mép cửa, tay kia giữ chốt gài, nhưng không đóng cửa

lại. Tôi nghe được mùi ngòn ngọt của quần áo và da người lâu không tắm
giặt. Tôi từng nghe mùi này rồi: trên tàu điện ngầm, ở trạm xe buýt, trong
các góc thư viện, bất kỳ chỗ nào ta có thể dừng lại một phút mà không bị xô
đẩy đi.

“Tôi có... Tôi muốn...” Người đàn ông chìa tay ra. Trong bàn tay ông là

một bông hồng không cuống. Nó đã gần tàn, những cánh hoa màu kem bị
thời gian đánh bại, mép cánh xỉn lại như giấy cháy. Ông hắng giọng, nhưng
không nói gì. Tôi tự nhủ sẽ đếm đến mười. Bố hay nói vậy: Alice, bố đếm
đến mười, con mà không xuống đây thì biết, một, hai, ba, bốn...

“Tôi tìm được cái này,” ông nói. Răng ông vàng khè, một răng cửa hàm

dưới bị gãy mất. “Không hiểu sao người ta ngắt nó trong vườn hoa rồi bứt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.