MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 194

Chị em tôi từng lên khu Heath với bố, nhẩn nha lại Đồi Nghị Viện sau

thánh lễ, mang theo bánh mì kẹp trong ba-lô. Bánh ấy do chị Tilly làm sau
khi thử nghiệm nhiều kiểu: pho-mát mềm, táo với tương ớt vị gừng; rồi đến
thịt giăm-bông với dứa hộp – nước dứa ngọt thấm vào bánh mì. Mùa đông,
bố pha cà phê đầy một bình cách nhiệt; cũng bình đó, vào mùa hè ông bỏ
đầy đá với nước chanh ép – uống vào nghe thật kỳ quặc, vị nước chanh lẫn
với chất cà phê. Ông sẽ ngồi ở băng ghế trông ra thành phố London bộn bề,
đôi mắt dõi nhìn nơi chân trời. Có lúc ông đắm vào suy tưởng, chị em tôi mà
biến mất chắc ông cũng không biết. Tôi hay chạy đến bên cạnh, liến thoắng,
mè nheo, hỏi vặn hỏi vẹo, buộc ông trở về thực tại, về với mấy chị em, về
với tôi.

“Dạo này người ta có trồng loại hoa hồng không gai,” tôi nói.
Mắt ông ánh lên tia hi vọng. “Cháu đi chứ?” Ông hỏi.
Tôi nhớ lại lúc xưa – tầm nhìn từ Đồi Nghị Viện, hương cỏ và gió mơn

man trên da mình. Tôi ở trong căn nhà này lâu quá rồi.

“Tôi không quen ông,” tôi đáp. “Với lại có người tên là Shaun sắp tới đây

để sửa lại nhà bếp.”

Ông di di bàn chân trên bậc thềm, rồi húng hắng như người hút thuốc. Tôi

hình dung ra ông nằm trước cửa nhà, rúc vào cái túi ngủ bẩn thỉu. So với
một kẻ sống nơi hè phố thì ông có khiếu chuyện trò. Ông nhìn tôi, ánh mắt
như nói rằng ông có điều quan trọng cần tỏ bày mà không biết mở lời thế
nào.

“Ông có biết bố tôi không?” Tôi hỏi.
Ông lưỡng lự.
“Vậy là ông đến chia buồn?”
Ông nghiêng đầu như nói có lẽ thế, có lẽ thế. Tôi tưởng tượng gã Shaun

rứt mấy cái tủ bếp khỏi tường, hình dung ấy khiến tôi buồn rượi. Tôi lại liếc
nhìn, nhưng đường vẫn vắng tanh.

“Có lẽ người ta trồng giống hoa không gai thật,” ông nói. Và rồi ông mỉm

cười, thế là cả gương mặt ông khác đi, tôi có thể hình dung ra ông thời trẻ -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.