MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 195

đôi mắt xanh dương ánh đầy hi vọng.

“Xưa, nhà tôi hay lên khu Heath chơi vào chủ nhật,” tôi nói.
Ông gật gù, chờ đợi.
Tôi nhìn phần lụa màu lam ngọc thòi ra khỏi cái bao trong hành lang. Lẽ

ra tôi không nên mặc bộ đầm đó. Tôi cởi vớ, mang đôi dép xỏ ngón mới
vào, với lấy chìa khoá móc trên tường.

“Nửa tiếng nữa tôi phải về,” tôi nói.
“Không xa đâu, mà quan trọng lắm,” ông nói. Gò má ông ửng hồng, ông

bối rối sờ quai hàm hệt như tôi làm những lúc không biết nói gì. “Tôi tên
Daniel,” ông nói và chìa tay ra, những ngón tay thon dài như tay tôi. Bàn tay
chị Tilly với chị Cee giống bố - ngắn và mập hơn. Tay người đàn ông này
cáu bẩn ở khớp ngón, móng tay vàng xỉn, lại dài quá cỡ. Cái bắt tay làm tôi
liên tưởng tới da cá sấu.

Ông rảo bước quả quyết đến không ngờ. Tôi đi cách ông một bước, ngang

qua nhưng căn nhà đơn sơ, dọc con đường Đông Heath, rồi vào khu Heath.
Một người đàn ông đi ngang qua, tôi nửa muốn túm lấy ông mà kêu lên,
nhìn này, nhìn tôi đang làm gì thế này, ông cản tôi đi.

Ông Daniel không nói gì lúc chúng tôi bước đi, và tôi cảm kích vì điều

đó. Chúng tôi men xuống dốc đồi về phía những cái hồ, rồi lại quành lên.
Mãi đến một lối hẹp, cành lá ẩm ướt quệt trên đầu, mặt đất rải rác lá khô, tôi
mới buộc mình dừng lại.

“Tôi xin lỗi, tôi không biết mình đang... Quả thật tôi phải đi về, tôi xin

lỗi,” tôi nói.

“Một phút nữa là tới rồi.” Giọng ông nhẹ như làn khói mỏng. Tôi thấy

ông muốn giữ tôi lại thì dư sức – tôi hình dung cảnh mình trình báo đầu đuôi
với một viên cảnh sát hờ hững, cái cốc nhựa đựng trà loãng nằm trên bàn, và
tôi nói là ông ấy có gì đó quen quen, tôi thấy ông đáng tin. Không, tôi không
biết giải thích sao nữa.

“Đi một chút nữa nhé? Xong rồi cháu cứ về, tất nhiên là cháu phải về.”

Ông không chạm vào người tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.