MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 217

“Em trà nước với một ông ăn xin à?”
“Cee à.” Giọng chị Tilly gắt gỏng khác thường.
“Alice, bọn chị thấp thỏm, lo cho em mãi.”
“Bộ em còn con nít hay sao. Em tự lo được.” Tôi độp lại.
“Bọn chị biết chứ.”
Tôi nâng cốc trà. Tôi muốn ném quách nó vào tường, nhưng lại làm một

ngụm, rồi đặt trở xuống đĩa lót cái cạch. “Chị Cee, em xài máy tính của chị
chút được không?”

“Được, trong phòng làm việc đó.” Giọng chị có vẻ nhẹ nhõm.
Phòng làm việc nằm ở nhà trước, hình chữ nhật. Một kệ sách chất đầy tạp

chí Reader’s Digest với chồng báo Autocar cũ của anh Steve. Tôi để cửa bếp
mở. Sau một lúc rù rì với nhau, hai bà chị đóng cửa mất. Thây kệ họ.

Tôi xem thông tin chuyến bay. Bay Delhi tốn bốn trăm xèng, đi Goa mất

năm trăm. Đi Lapaz thì tám trăm. Tôi gắng hình dung mình đeo ba-lô mới,
xếp hàng ở quầy soát vé, dùng quấy quá đồ ăn chế biến sẵn trong khay nhựa,
cảm nhận cú tăng adrenalin khi máy bay hạ cánh. Tôi vẫn chưa đòi tiền bảo
hiểm du lịch vì sự cố chuyến đi gián đoạn – tôi về nhà sớm để gặp bố. Đòi
như vậy thì cũng nhẫn tâm. Nhưng tôi hãy còn tiền để dành, cộng với số tiền
bố cho, rồi tiền chia từ vụ bán nhà sắp tới.

Tôi tìm chuyến bay tới Marrakesh, Bankok, Tokyo, Nairobi, rồi bỏ cuộc,

ngả người ra ghế. Cái ghế bọc vải giả da màu đen, có bánh lăn, tay vịn thì dễ
gãy. Tôi ngó trân bằng khen của bọn nhóc trên tường, sau cái bàn. Bố mình
chết rồi, tôi tự nhủ. Ông cũng xấu xa như hai kẻ trong bếp, tôi tự nhủ. Có lẽ
rồi tôi cũng bỏ họ mà đi. Tôi nghĩ tới ông Daniel, thắc mắc ông có phải vô
gia cư thật không, ông có giống những người phải chịu cảnh màn trời chiếu
đất hay không. Tôi nghĩ lẽ ra mình nên cho ông ít tiền, đăng ký cho ông một
đêm khách sạn. Tôi chọn ra ba chuyến bay tới Delhi rồi gửi email mấy
đường link cho chính mình.

• • •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.