MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 230

không thấy. Mình biết khu này mà, tôi tự nhủ, nhưng nó cứ lảng tránh tôi hết
lần này tới lần khác.

Tôi còn không tìm được tòa dinh cơ Kenwood House nữa, mà chỗ đó tôi

tới cả trăm cả ngàn lần rồi. Tôi luôn tự hào rằng mình có thể đi lạc một cách
hạnh phúc, tìm niềm vui theo từng bước chân. Nhưng bữa nay tôi vui không
nổi. Rồi khi cuối cùng tôi tới một mỏm đồi thấp và nhìn thấy hình dáng
Kenwood House phía xa xa, tôi lại có chút thất vọng, chứ không hẳn là nhẹ
nhõm. Quán ăn đông kín. Một hàng người kéo đến tận quầy kem góc xa.
Bọn trẻ con chí choé cãi nhau như bị say nắng, hoặc say đường. Những mẩu
chuyện trò bằng tiếng Pháp, Ý, Tây Ban Nha, Ba Lan hoà quyện vào không
khí ngưng đọng.

Tôi mua cà phê, vào bàn trống giữa sân, rồi lại hối hận vì không chọn góc

khuất mà ngồi. Tôi cứ ngẩng lên dõi tìm. Nhưng ông không đến. Chẳng có
ai đến cả.

• • •

Những khi không vui, tôi ẩn náu dưới chiếc chăn lông. Một thói quen từ

hồi tôi còn nhỏ. Đầu là trụ lều, cái chăn làm tường, giống lều của người da
đỏ, có điều thích hơn. Tôi thích nhất là khi ánh sáng ngoài lều xuyên vào; tôi
thích nhìn hình thù đám lông ngỗng tơ dưới lần vải mềm, mỗi lần nhìn lại
khác đi. Bây giờ tôi thèm dựng cái lều ấy: ngồi dưới tấm chăn lông, những
bức tường đổ xuống từ đỉnh đầu mình.

Tôi bước như thể đang đi trong bóng tối, cố gắng tắt tâm trí đi mà lắng

nghe cơ thể mình. Một đoạn bên phải, một đoạn bên trái, tới lối đi hẹp chìm
vào màu xanh lục. Khi tôi tìm thấy nó – ít nhất tôi nghĩ đây là nó – tôi dừng
lại, nhìn quanh. Một cặp đang đi trên lối rộng hơn, song song với lối tôi
đang đứng, nhưng họ không thấy tôi. Tôi hé nhìn qua kẽ lá. Một mảnh vải
màu vàng, mẩu nhựa xanh dương. Đúng chỗ này rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.