MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 232

Không đúng. Tôi duỗi người trên nền đất, nhìn lên. Khi trước chắc chúng

được sắp xếp theo thứ tự nào đó. Tôi ngó trân những khối hình ấy. Có nhiều
sắc xanh dương và nâu, thi thoảng loé lên màu vàng kim và hồng tưoi. Gì
chứ? Tôi bật hỏi, hắt chữ ấy ra thành hình dạng hẳn hoi để được nghe thấy.

Tôi nằm đó chờ đợi, nhưng không có gì xảy ra, nên tôi ngồi dậy, kéo túi

xách lại. Tôi nâng những món quà – những món quà từ ông – từng thứ một,
rồi cột chúng vào cành cây. Tôi chừa những cái hoa lại sau cùng: bông hoa
bạc tí hon cùng đoá hồng tàn; thêm bông hoa bằng giấy báo mà tôi lục ra từ
thùng rác dù không nghĩ không nên làm vậy, nó vấy bẩn và xộc xệch. Tôi lật
nó qua lại, đọc những vần đứt đoạn: ther, amil, ead, fi, cret, morn. Tôi xoi lỗ
cho mỗi bông, rồi trồng chúng cạnh nhau.

Tôi xong rồi. Hoàn thành. Tới lúc đi rồi. Tôi sẽ tới một quán ăn, gọi ly cà

phê nữa. Tôi sẽ uống nó, hút điếu thuốc, rồi ép mình suy nghĩ. Thật ra, trên
đường tới quán ăn, tôi sẽ mua một cuốn sổ với một cây viết mực nước – loại
mực giúp viết chữ mềm mại hơn – rồi mở trang đầu cuốn sổ, ngồi trong
quán với tách cà phê thơm. Đầu trang tôi sẽ ghi “Việc cần làm”; không, tôi
sẽ ghi “Làm gì tiếp theo?” hoặc “Làm gì bây giờ?,” dưới dòng tiêu đề tôi sẽ
viết hẳn hoi. Tôi chẳng biết mình sẽ viết những gì, nhưng đến đó, bày cuốn
sổ với cây viết lên bàn, chắc tôi sẽ có ý viết.

Tôi ngồi yên, lắng nghe.
Chim đang hót – một con gần, một con ở xa, tiếng hót nhỏ hơn. Tôi còn

nhớ lần ngồi nghe chương trình radio kể về những loài chim ở vùng Amazon
biết bắt chước tiếng máy cưa tôi đã cười ngặt nghẽo ra sao, rồi lúc kể lại với
anh Kal, tôi mới nhận ra chuyện đó thật buồn.

Dù trời đứng gió, những chiếc lá cứ xao động như người ta nhích bước

tránh nhau trong đám đông.

Tiếng bước chân lạo xạo trên lối rải sỏi. Tiếng thịch của một trái bóng.
Một con chim khác, tiếng hót như nài nỉ, bị cắt ngang bởi những khoảng

lặng bồn chồn. Tôi lắng chờ nghe tiếng hót đáp lại, nhưng không có.

Tới lúc đi rồi. Tới lúc rời xa rồi. Nhưng tôi ở lại. Tôi nhìn đồng hồ: 7 giờ

tối. Chị Cee sắp làm món xăng-uých nướng pho-mát, cắt bánh sô-cô-la

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.