MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 250

và mặt đường, những viền cửa sổ chạm khắc và lan can kim loại sắc bén.
Tôi tưởng tượng toà tháp BT rung lắc rồi ngã xuống, sau đó lại hiện ra cao
lớn, lấp lánh, rồi lại lắc lư và ngã xuống; cả thành phố trỗi dậy và ngã
xuống, trùng trùng những ngọn sóng bạc đầu đánh tới; và bên dưới tất cả,
một dòng thuỷ lưu kéo giật.

• • •

Chúng tôi rẽ ở một góc đường, thấy một chiếc xe ủi màu vàng ngếch

máng lên cạnh một toà nhà: những văn phòng cũ kỹ - những tấm ốp màu
xanh lục nhạt bị xé toạc ra, kính vỡ toang. Cái xe ủi cặm cụi làm việc. Dáng
nó di chuyển có gì đó trìu mến: thì thầm lời đường mật của tình nhân vào
những căn phòng trống rỗng, rồi cào ra đủ thứ gạch đá vụn vỡ, âu yếm như
một người yêu. Tôi đứng ngắm nhìn. Tôi biết ông Daniel đang nhìn mình,
nhưng tôi không để tâm. Chiếc xe ủi sục máng vào lần thứ nhất, thứ hai, thứ
ba, thêm một mảng tường chịu thua, đổ sụp xuống, bụi tung mù mịt xung
quanh.

Chúng tôi đi qua nhà hát Old Vic, và tôi nhớ lần vào đó với anh Kal – đùi

anh áp vào tôi, ngón gõ nhịp bồn chồn trên lòng bàn tay tôi bất kể hôm đó
chúng tôi xem thứ gì: màn diễn gì đó có những áo chẽn, lọng che, mặt diễn
viên thoa phấn trắng toát. Ở công viên góc đường, ai đó đang nướng thịt,
những cuộn khói bốc lên qua tán cây. Chúng tôi đi ngang một quán rượu
Cuba có bức bích chương cỡ lớn: một phụ nữ đứng trên đỉnh thế giới, cánh
tay giơ cao. Điện thoại của tôi reo. Tôi đứng trên vỉa hè, nhìn màn hình xanh
nhấp nháy.

“Gã thợ sửa nhà lại gọi à?” Ông Daniel hỏi.
“Là anh Kal.” Điện thoại ngừng reo.
“Người làm cháu thấy bế tắc đó sao?” Ông Daniel hỏi. Tôi nhìn ông, rồi

nhìn điện thoại. Reng mới nửa hồi chuông. Tôi chờ đợi. Không có tin nhắn
nào. Tôi nghĩ tới cái xe ủi đang cào xới toà nhà đổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.