MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 30

Chị Tilly lấy cái bánh xốp thứ hai, lột lớp giấy lót bánh ra. Tôi nhìn đăm

đăm vào món cà phê của mình. “Trời ơi, bố là bác sĩ mà. Bác sĩ phẫu thuật
chứ có phải. Bố biết về ... về sức khoẻ chứ.”

Chị Cee gõ mấy ngón tay lên mặt bàn. “Bố hút thuốc, Alice. Rồi uống

rượu nữa.”

“Alice, sao em không kể bọn chị nghe về chuyến đi của em đi?” Tilly nói.
“Không phải bây giờ.” Tôi hớp cà phê. Nhạt quá, tôi bước lại bồn đổ bỏ

phần còn lại. Cửa sổ bếp trông ra vườn, một đám cỏ hình chữ nhật tẻ ngắt,
mấy đám hoa ở rìa vườn bị cỏ dại che lấp. Bố tôi là người sống trong nhà
nhiều hơn. Khi nghĩ về ông, tôi hay liên tưởng tới những bức tường ốp gỗ,
sách vở và tiếng rấp báo cho thẳng. Tôi nhìn một con chim sáo nhảy dọc bãi
cỏ rồi dừng lại dùng mỏ mổ mổ đất. Tôi có thể nghe tiếng các chị dịch người
trên ghế và mường tượng ra họ đang liếc mắt nhìn nhau, Tilly lặng lẽ nài
Cee đừng nói gì.

“Họ sống trong những căn lều,” tôi nói, mặt vẫn nhìn ra cửa sổ. Giọng tôi

lớn hơn dự định. “Ở Mông Cổ ấy,” tôi nói. “Họ sống trong lều. Và cứ mỗi
ba tháng họ gói ghém mọi thứ, chất lên mấy con lạc đà và dời đến nơi khác.”

“Tại sao họ làm vậy?” chị Cee hỏi.
“Em thích như thế,” tôi nói. “Em thích ý tưởng luôn luôn dịch chuyển.”
Chị Cee bắt đầu nói gì đó, nhưng chị Tilly cắt ngang. “Họ chọn nơi để tới

như thế nào?”

Khi đó tôi xoay lại, nhún vai. “Em đâu biết,” tôi bảo. “Em nghĩ chắc là

nơi có nước.” Tôi tựa vào cạnh bồn rửa và cắn ngón tay.

“Vậy sao họ không ở lại nơi đầu tiên họ tới?” chị Cee hỏi. “Nếu ở đó có

nước.”

“Chừng nào thì bố...?” tôi nói.
Chị Tilly bóp vụn phần bánh xốp còn lại trên đĩa của chị.
“Họ bảo từ ba tới tám tuần,” cuối cùng chị Cee cũng thốt ra.
“Và đó là tính từ hai tuần rưỡi trước?”
“Đúng vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.