MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 54

dùng chổi lông phủi bụi trên đĩa. Hồi còn nhỏ, tôi xin mẹ cho tôi giúp.
Nhưng rồi đến khi đủ lớn để đỡ đần, tôi lại đổi ý. Tôi bảo có một mớ đĩa mà
chẳng khi nào dùng tới thì thật là ngớ ngẩn, dù tôi hiểu được lời nói ấy khiến
bà buồn lòng.

Thi thoảng tôi tự hỏi sao bà sống nổi cùng bao chuyện lừa dối của bố tôi.

Tôi nghĩ bà không biết thì còn dễ xử, và có lẽ một khi bà nhận ra những
chuyện ấy, chúng đã được bện chặt vào lối sống của bà, nên bà cứ tiếp tục
như thế thì đơn giản hơn là tháo gỡ chúng ra.

• • •

“Tôi ngồi chung nhé?”
Tôi ngẩng lên nhìn. Anh ta có đôi vai rộng, mái tóc nâu hoa râm bắt đầu

hói, gương mặt tròn tái xanh, mắt nâu lục. Mũi anh ta to, lốm đốm đỏ vì
rượu. Tôi chẳng nói gì, nhưng anh ta cứ ngồi vào chiếc ghế ngay bên phải
tôi.

“Mình ăn cùng nhau, thế tốt hơn.” Anh ta quê ở Nga, hay Ba Lan, đâu đó

ở hướng đông. “Tôi là Anton.” Anh chìa tay ra. Tên anh là cái tên màu xanh
băng trong sổ đăng ký.

“Daniel.” Đôi tay anh ta thô ráp vì lam lũ. Lâu rồi tôi chẳng bắt tay ai.
Anh ta tọng mì đầy mồm rồi nhai chèm chẹp, miệng hé mở, đầu gật gù.
“Làm gì, anh, hôm nay?

[2]

,” anh ta hỏi. Lúc anh ta nói tôi thấy mấy mẩu

đồ ăn giữa những kẽ răng của anh.

“Bữa nay mày học cái gì?” Cứ đến giờ cơm tối bố lại hỏi câu đó xem tôi

có đi học không. Ông cứ nhấn mạnh chữ học làm nó toé màu vàng kim khắp
khăn trải bàn. Nếu tôi trả lời không ra đầu ra đũa cho vừa ý ông, tôi sẽ bị
tống lên lầu, khỏi ăn tráng miệng. Những đêm ông ra ngoài, mẹ lại gọi tôi
xuống cho tôi ăn phần bánh táo nướng đã nguội, bánh bông lan gừng với sữa
trứng đông lạnh, hoặc bánh tạc Bakewell. Hẳn lúc đó bà gắng xin lỗi tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.