MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 61

Có lẽ bố con tôi giống nhau hơn cái mức tôi chịu thừa nhận. Ông cố sức

ém nhẹm vụ bài bạc lâu hết mức có thể, rồi khi chuyện vở lở, ông cũng sụp
đổ. Có lẽ nếu là tôi thì cũng sẽ làm như ông.

Tôi nhớ cảnh ngồi cạnh mẹ trong phòng ăn, mấy hàng đĩa không được

dùng tới nằm sau cửa kính tủ. Mặt bàn đầy những giấy má. Thư từ, hoá đơn,
giấy đòi nợ. Bà cứ nói đi nói lại mãi: Chậc, phải có cách nào giải thích cớ sự
này. Chắc phải có chứ.

Năm ông chết, tóc bà bạc trắng đi. Trước đó thì nó còn muối tiêu, nhưng

từ mùa thu bà tìm thấy ông cùng mớ giấy nợ, tóc bà phai tới khi chẳng còn tí
màu nào khác. Có mấy dạo bà thử nhuộm tóc thành màu cam rực, rồi đổi
màu tím nhạt. Sau rốt, bà bỏ cuộc và để nguyên như thế.

Tới lúc phải đi rồi, nhưng chẳng có chỗ nào để đi. Tôi trở mình nằm

nghiêng, cái giường kêu cót két. Tôi nghe tiếng ai đó húng hắng bên kia căn
phòng. Tôi nghĩ về đứa con gái của Anton, tưởng tượng con bé ngồi vắt vẻo
trên vai bố nó, tay bấu tóc anh ta, cười vang. Tôi những muốn thức anh ta
dậy, hỏi làm sao anh lại bỏ con bé, làm sao anh lại để mất con bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.