MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 92

Tại sao ta phải chịu nỗi xa mặt cách lòng? Ta đang đợi người, đợi đến lúc
dừng nghỉ, nơi nào đó gần gụi, không hề xa xôi. Mọi thứ đều tốt. Không có
khổ đau, không có mất mát.
Ánh sáng lọc qua kính màu thành sắc vàng kim,
ánh trên những món đồ đồng, ra vẻ rằng thế giới này đẹp đẽ.

Tôi không thể tập trung nghe lời kinh. Lòng tôi quằn quại. Đầu anh Kal

cúi xuống. Anh không thấy tôi. Có lẽ em đã lầm. Có lẽ chúng mình có thể
tiếp tục như trước. Có lẽ chúng mình có thể thử lại.

Chị Tilly đứng lên, bước vấp víu lên bục giảng kinh. Chị ngẩng đầu lên,

hồi hộp một nụ cười hé. Tôi khuyến khích chị.

“Bố của chúng tôi là một người đặc biệt.” Giọng chị run run rồi trở lại

bình thường. “Chúng tôi may mắn được gần gụi với ông.” Mọi người cử
động, gật gù. “Ông là một người lặng lẽ, nghiêm túc, chăm chỉ, mà cũng thật
có khiếu hài hước.” Chị liếc chị Cee và tôi, tôi thấy mình nhoẻn cười, gật
đầu. “Khi tôi mười tuổi, còn em Cee tám tuổi, lúc ấy em Alice vẫn chưa
chào đời, chúng tôi đi nghỉ ở Normandy.”

Tất cả những gì tôi nghe được là tiếng máu dồn lên tai. Trước khi em

Alice chào đời, mọi thứ đều tốt đẹp. Trước khi em Alice chào đời, bố không
lạc lõng đến thế, không chán chường đến thế. Tôi nhớ lần chị Cee trừng mắt
tức giận, nắm tay chống nạnh, tuyên bố xanh rờn rằng đúng lý thì tôi không
được sinh ra, rằng tôi là một sai lầm cực kỳ khủng khiếp, rằng tôi ra đời
khiến bố mẹ bất hoà. Tôi khóc, chạy đi tìm bố. Lúc đó chắc tôi sáu hay bảy
tuổi. Ông bế tôi vào lòng, vén mớ tóc che mắt tôi, dỗ dành đến lúc tôi dịu lại
để kể lại được trong tiếng nấc. Ông chối, tất nhiên ông chối, bảo rằng tôi là
đứa con đẹp đẽ, được chào đón, là một món quà đối với bố và mẹ. Ông bảo
rằng ông thương tôi, không có chuyện lỡ lầm gì hết, rằng ông sẽ mắng
Cecilia, bởi những lời chị nói thật là độc ác. Cố nhiên, tôi ra khỏi phòng làm
việc của ông mà trong lòng bán tín bán nghi, nỗi ngờ vực ấy cứ dai dẳng
như hòn sỏi bị sóng đánh mòn mắc trong cuống họng.

Tôi nhắm mắt và ép mình nhớ lại: lúc ăn kem trên cầu Westminster, bên

cạnh là bố đang gắng giảng giải cho chúng tôi về chính trị. Những buổi sáng
sau đêm Giáng Sinh - một chiếc vớ của bố dưới chân giường mỗi đứa, mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.