MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 93

dưới vớ màu cam, bởi hồi bố còn nhỏ, bố luôn mang vớ có mặt dưới màu
cam như thế. Tôi nhớ lễ tốt nghiệp, khi bố nắm lấy vai tôi, và tôi thấy được
ánh tự hào ngời lên trong mắt ông.

Tôi nhìn đôi môi của chị Tilly mấp máy. Tôi cố gắng định tâm nghe chị

nói. “Tôi nhớ lúc ông bế bổng em Alice đặt lên vai ông để cho con bé nhìn
từ trên đám đông,” chị nói.

Khi ấy có diễu hành gì đó, đường phố đầy những người. Tôi còn nhỏ quá

đâu thấy gì, lại quá lớn để được bồng bế. Tôi nhớ lúc vịn tóc ông, chân
thõng trước ngực ông - run rẩy nhưng an toàn, trên đỉnh của cả thế giới.

“Chúng tôi luôn cảm thấy được tình yêu thương dạt dào của ông. Chúng

tôi biết rằng ông là người sẵn sàng hi sinh trong cuộc sống riêng cho chúng
tôi khi cần thiết.” Chị Tilly thở run run, tiếng ấy được mi-crô phóng to lên.
“Chúng ta sẽ nhớ ông rất nhiều.” Chị cúi đầu chào, lảo đảo bước khỏi bục
giảng kinh, đi về băng ghế. Chị vừa yên vị xong là oà lên khóc. Khi chúng
tôi đứng dậy hát bài sau cùng, tôi vòng tay ôm vai chị, gắng giữ chị thẳng
người. Chúa là Đấng chăn giữ tôi, tôi hát dù trong lòng không hề tin điều
đó.

• • •

Có lần anh Kal bảo tôi: “Em thật may mắn khi có một người bố như bố

em.”

“Sao lại thế, lúc cần thì có ai thấy bố đâu?”
“Nói vậy không đúng.”
“Bác sĩ cùng kíp mổ bảo thế.”
“Anh quý bố em.”
“Em cũng vậy.”
“Mà ông không...”
“Sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.