MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 94

Anh nhún vai, mắt anh nhắm lại theo cái cách tôi vẫn thấy, lúc hai đứa sắp

sửa nói đến chuyện bố mẹ của anh.

Tôi tưởng tượng anh Kal ngồi mé bên trái, phía sau. Nếu bố của anh chết

đi, chẳng có ai sẽ nghĩ tới chuyện báo tôi hay. Tôi thường hay tưởng tượng
nọ kia về gia đình anh. Lúc anh qua bên nhà anh ăn tối, tôi sẽ một mình xử
chai rượu vang trong căn hộ, mường tượng ra nhà bố mẹ anh, từ tấm thảm
chỗ lối vào tới những tấm gạch ốp có hoa văn cẩm thạch trong phòng tắm.
Tôi dựng nên cuộc nói chuyện trong bữa cơm nhà họ. Con có quen cô nào
tốt chưa, hở Khalif? Chưa có ai đâu ummi (mẹ trong tiếng Ấn Độ). Con phải
lo mà tính đi chứ. Con gái bà Abad mới tốt nghiệp trường Cambridge đấy.
Để rồi ummi lấy ảnh nó cho con.

• • •

Một lần nữa, tang lễ kết thúc. Tôi cùng chị Tilly bước xuống lối đi trở ra

ngoài, cảm thấy những cái nhìn xoi mói của người ta vấn vít chị em tôi. Ai
đó đang chơi đàn ống, không hay lắm, tiếng đàn ngập ngừng khi tới những
đoạn trúc trắc. Đàn như vậy thì bố sẽ chê. Chẳng có gì vừa ý hết, tiếng đàn
kia, những bông hoa được đặt trên băng ghế sau thánh đường, hay bất cứ thứ
gì.

Chị Cee dàn chúng tôi thành một hàng gần cửa. Tôi để người ta bắt tay và

nói những gì họ cần nói. Tôi chẳng biết đám người này là ai với ai.

Tôi đang chờ anh Kal. Ngay khi trông thấy anh, tim tôi đập dồn, tôi nghe

dòng adrenaline xộc lên trong người, tôi toan chạy đi. Có khi anh sẽ chỉ lướt
qua thôi. Nhưng không. Anh nắm tay tôi, khiến tôi sốc muốn nín thở.
“Alice, anh rất tiếc...”

Tôi nuốt khan khó nhọc. Tôi không thốt nên lời.
“Ông là người tốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.