MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 97

Đôi tay của chị Tilly lúc nào cũng khiến chị lộ tẩy. Tôi mường tượng

những lóng tay trắng bệch ra khi chị chà xát sự phiền lòng xảy tới.

Có lần tôi hạch hỏi chị về chuyện đó.
“Chị phải làm sao nữa? Chị đã chọn người ta rồi.” Chị hỏi.
“Sao hắn không chịu bỏ vợ?” Tôi hỏi dồn.
Chị lắc đầu buồn bã. “Đời đâu phải như trong phim Hollywood, Alice,”

chị đáp.

Rốt cuộc tôi kết luận là chị thích như vậy. Chị luôn là thứ cho không, là

thứ hoa lá cành điểm xuyết, là vị ngọt bất ngờ của đời mà ai cũng thích
hưởng. Chị lén lút đi chơi xa cuối tuần, tha về này quà này cáp. Lúc nào
cũng có vẻ lảng tránh. Khó mà ngờ được chị Tilly lại như vậy, nhưng tôi
hiểu. Chị Cee đinh ninh rằng có điên mới cặp với kẻ có vợ. Đối với chị Cee
mà nói, một đêm lãng mạn nghĩa là gọi đồ ăn Trung Quốc mang tới tận nhà,
hộp kèm bạc hà bọc sô-cô-la kèm đĩa phim hài sến, khi bọn nhóc trên lầu đã
ngủ queo.

“Xem ra, mấy chị em còn phải tính lại nhiều thứ.” Anh Steve nói. Chị Cee

trừng mắt nhìn anh.

“Ý anh là sao?” Tôi hỏi.
“Thì nhà này lớn mà.” Anh đáp.
“Bộ anh tính xong phần tiền cho mình rồi đó hả?” Mặt anh Steve sa sầm.
“Alice à, anh chỉ nói là có nhiều thứ phải dọn lại,” chị Cee nói.
Chị ấy đã mở hàng vụ này rồi. Hôm qua, tôi bắt gặp chị đang trong phòng

làm việc của bố, xung quanh là giấy tờ chồng chất, bọc rác đen đầy quá nửa
đống bìa hồ sơ giấy cứng. Mặt chị ửng đỏ, vai nhô ra trước, đầu lưỡi mím
giữa cặp môi. Lúc tôi mở cửa, chị ngẩng phắt đầu lên, rồi nhìn xuống một
thùng hồ sơ màu xanh dương nằm dưới chân. Chị dịch nó lại ghế, rồi tréo
chân che lên. Đôi tay chị nhảy loăng quăng bên mép chồng giấy trên đùi.
Tôi đồ là chị với anh Steve đã nói chuyện này lúc ăn điểm tâm. Giữ lại cái
gì. Vứt bỏ cái gì. Bán cái nhà giá bao nhiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.