MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - Trang 10

Mưa ập đến đây rồi. Đại dương trút xuống thành phố. Quảng trường biến
mất. Dãy nhà cầu đầy những người. Trong tiệm rượu người ta nói to hơn
để nghe cho rõ. Đôi khi người ta hét lên. Với những cái tên của Rodrigo
Paestra và Perez.
- Cho Rodrigo Paestra nghỉ ngơi một chút – người khách nói.
Ông trỏ những viên cảnh sát đứng trú trong nhà cầu đợi cho tạnh mưa.
- Anh ta cưới được sáu tháng – người khách nói tiếp – Anh bắt gặp vợ mình
với Perez. Ai mà chẳng hành động như vậy? Rodrigo, anh ta sẽ được trắng
án.
Maria lại uống nữa. Chị nhăn mặt một cái. Đã đến giờ, thời điểm quen
thuộc hàng ngày, lúc mà rượu làm cho chị nôn nao.
- Anh ta ở đâu? – chị hỏi.
Khách nghiêng người về phía chị. Chị ngửi thấy mùi nồng đậm và ngát
hương chanh của mái tóc ông. Đôi môi nhẵn, đẹp.
- Trên một mái nhà của thành phố.
Họ mỉm cười với nhau. Ông ta lui ra. Chị vẫn còn cảm thấy hơi ấm tiếng
nói của ông trong hốc vai.
- Chết ngập ư?
- Không – ông ta cười – tôi nghe thế nào thì nhắc lại như vậy. Chứ tôi có
biết gì đâu.
Ở mãi trong cùng của tiệm rượu nổi lên một cuộc tranh luận hết sức ầm ĩ về
vụ giết người, làm cho những cuộc tranh luận khác phải ngừng cả lại. Vợ
của Rodrigo Paestra lao vào trong cánh tay Perez thì đấy có phải là lỗi của
Perez không? Người ta có thể đẩy ra một người đàn bà xán đến với mình
như thế không?
- Người ta có thể đẩy ra không? – Maria hỏi.
- Khó lắm. Nhưng Rodrigo đã quên mất điều đó.
Perez đã có các bạn bè khóc thương anh tối hôm nay. Mẹ anh ngồi đấy, một
mình bên thi thể anh, ở toà thị chính. Còn cô vợ Rodrigo Paestra? Thi thể
cô ta cũng ở toà thị chính. Nhưng cô ta không phải người ở đây. Chẳng có
ai ở bên cô tối nay cả. Cô là người ở Madrid, cô đến lấy chồng ở đây, mùa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.