MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - Trang 33

Maria, tối này, vì tính đến quan hệ của vợ chồng xưa kia.
- Mình ngủ ư?
- Không.
Hai vợ chồng một lần nữa lại nói rất khẽ. Họ chờ đợi. Đúng thế, lần này
Claire đã ngủ.
- Mấy giờ rồi hả mình? – Maria hỏi.
Lúc này mưa tạnh, chắc Rodrigo Paestra cũng phải nghe thấy tiếng cảnh
sát. Pierre nhìn đồng hồ trong ánh sáng lờ mờ của điếu thuốc lá anh vừa
châm.
- Mười một giờ hai mươi. Mình muốn một điếu thuốc lá chứ?
Maria muốn lắm.
- Trời đã quang đãng hơn – Pierre nói – Có lẽ thời tiết sắp tốt lên. Này
Maria…
Anh đưa thuốc lá cho chị. Hai vợ chồng hơi nhổm dậy lúc anh châm thuốc
lá cho vợ, rồi họ lại nằm xuống. Ở đầu hành lang, Maria đã nhận ra cái
khuôn màu xanh xẫm của ban công.
- Những đêm như thế này thật là dài đằng đẵng – Pierre nói.
- Ừ. Mình cố mà ngủ đi.
- Thế còn mình?
- Giá tôi có một ly manzanilla thì thú vị quá. Nhưng không thể có được.
Pierre chần chừ trước khi trả lời. Một đợt mưa cuối cùng, rất nhẹ hạt, phủ
kín Rodrigo Paestra. Ở ngoài phố, có tiếng hát ngân nga và có tiếng cười.
Cảnh sát một lần nữa lại đi qua. Nhưng trong hành lang thì hoàn toàn yên
tĩnh.
- Mình không muốn thử uống bớt đi một chút được ư, Maria? Một lần thôi?
- Không – Maria nói – Không chút nào.
Mùi đất lờ lợ từ các đường phố bốc lên dai dẳng, mùi của nhựa cây ứ đọng
cùng với mùi khác kèm theo, cái mùi của lúa mì ướt lúc đang độ chín. Chị
có định nói điều này với anh nữa không "Ngốc nghếct thật đấy, Pierre ạ,
nhưng Rodrigo Paestra ở kia kìa. Đấy, đấy. Và hễ trời sáng là hắn ta sẽ bị
bắt".
Chị không nói năng gì mà là anh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.