MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - Trang 36

mưa làm cho nỗi thèm muốn của Claire không lộ ra vẻ gì là đặc biệt nữa,
nó lẫn với nỗi thèm muốn đang hoành hành đêm nay ở trong thành phố.
Maria nhẹ nhàng nhổm dậy, hơi quay một chút về phía anh, rồi sững lại và
nhìn anh.
- Ngốc nghếch thật đấy, nhưng mà tôi đã nhìn thấy Rodrigo. Hắn ở trên mái
nhà kia kìa.

Pierre ngủ. Anh vừa ngủ đột ngột như một đứa trẻ. Maria nhớ lại là anh vẫn
luôn luôn như thế.
Anh ngủ. Sự xác nhận ấy nghĩ mà buồn cười. Chị có chắc là như thế
không?

Chị nhổm dậy thêm chút nữa. Anh ta không động đậy. Chị ngồi hẳn dậy,
lướt nhẹ vào cái thân thể bỏ mặc, phó thác, cô đơn trong giấcngủ của anh.

Khi Maria ra đến ngoài ban công, chị nhìn đồng hồ đeo ở cổ tay. Mười hai
giờ rưỡi. Vào mùa này trong năm, chắc chỉ ba tiếng đồng hồ nữa là sẽ rạng
đông. Rodrigo Paestra, vẫn trong tư thế chết chóc như khi chị mới nhìn
thấy, đợi cho đến lúc rạng đông ấy để bị toi đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.