MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - Trang 48

Gã đàn ông không nài thêm.
Maria tranh thủ thời gian. Chị hạ mui xe xuống, găm chặt nó lại. Gã đàn
ông nghe rõ. Gã đã lại ngái ngủ, dịu dàng nói với theo.
- Mưa tạnh gió dừng rồi – gã nói – Mai sẽ đẹp trời đấy.
- Cảm ơn – Maria nói.
Chị ngồi vào trong chiếc Rover, cho xe lùi và tắt hết các đèn pha, đưa xe
đến trước cổng. Chị dềnh dàng. Phải đợi cho đội tuần tra tiếp theo đi qua,
chắc chỉ hai phút nữa thôI. Có thể nhìn rõ được giờ giấc.
Họ đây rồi. Đội tuần tra dừng lại trước cổng, chẳng nói năng gì, rồi lại
bước đi. Chắc họ cho rằng các khách du lịch lên đường đi Madrid ngay lúc
còn đêm tối để tranh thủ lúc mát trời.
Lúc Maria mở cổng, đội tuần tra đã biến khỏi phố rồi. Còn phải bước ra
khỏi chiếc Rover lần nữa, nhưng lần này rất nhanh. Maria bước xuống, rồi
chị đóng cổng. Vẫn cái nóng hầm hập trong mái tóc. Tại sao lại lo sợ thế
này nhỉ? Tại sao?
Có một lần, nước hồ cũng lặn glẽ như đêm hôm nay. Hôm ấy rực ánh mặt
trời. Maria nhớ tới làn nước hồ rực nắng và bỗng đâu, trong thuyền, qua làn
nước hồ lặng lẽ kia, đến lượt dưới đáy hồ sâu cũng rực nắng. Nước hồ
trong vắt. Các hình thù hiện ra. Quen thuộc nhưng bị mặt trời cưỡng bức.
Hôm ấy Pierre ở trong thuyền cùng với Maria.

Maria lại trèo vào chiếc Rover. Gã gác cổng đã không theo chị. Chị nhìn
đồng hồ. Còn non một tiếng rưỡi nữa trời sẽ rạng đông. Maria cầm lấy chai
cô nhắc và uống. Tu một hơi dài, thật dài. Nó đốt cháy bừng bừng đến nỗi
chị khoan khoái quá phải nhắm mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.