MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - Trang 59

lại để cố đừng nôn mửa và để khỏi nhìn hắn.
- Rodrigo Paestra.
Chị dò dẫm để lại chai rượu cô nhắc vào trong ngăn túi ở cửa xe rồi chị lại
gục đầu xuống sau lưng ghế.
- Rodrigo Paestra.
Có một cái gì động đậy ở phía sau. Rồi chẳng thấy chi nữa. Hắn đã không
tỉnh giẩc. Maria lại nhỏm dậy và lần này chị nhìn hắn.
- Rodrigo Paestra.
Đôi mắt đã hấp háy. Cái nôn nao của cô nhắc đã qua đi nên Maria lại tiếp
tục. Chị vớ lấy chai rượu, uống nữa. Ngụm này nhiều hơn ngụm trước. Chị
đến ngất đi chăng? Không. Nó chỉ làm cho mắt hoa lên, không nói năng
bình tĩnh được mà chỉ có thể hét to.
- Rodrigo Paestra. Rodrigo Paestra.
Một lần nữa Maria lại vùi đầu sau lưng ghế của hàng ghế trước.
Chắc là dậy rồi. Chắc là thức dậy rồi. Một tiếng kêu khe khẽ, một tiếng rên
kéo dài bật lên từ phía cuối xe.
Lúc Maria quay lại thì giây phút thức tỉnh đầu tiên đã qua đi rồi. Hắn ngồi
thẳng trên ghế và nhìn lúa mì, nhìn quê hưởng lúa mì của hắn bằng đôi mắt
dử bèm và hằn tia máu. Hắn ngỡ ngàng chăng? Đúng thế, hắn còn ngỡ
ngàng, nhưng chỉ một thoáng mà thôi. Kìa đôi mắt hắn thôi không nhìn
ruộng lúa nữa. Hắn vẫn ngồi, thân hình thẳng đơ và không nhìn gì nữa. Hắn
đã nhớ lại hết.
- Tôi quay trở về khách sạn.
Hắn im bặt. Maria đưa cho hắn một điếu thuốc lá. Hắn không nhìn điếu
thuốc. Chị giơ điếu thuốc về phía hắn, nhưng hắn vẫn không nhìn. Chính là
hắn bắt đầu nhìn Maria. Khi chị bảo hắn là chị bắt buộc phải trở về khách
sạn, hắn đã túm lấy cái chăn nâu rồi sững ngay tay lại. Hắn đã phát hiện ra
là có Maria. Chắc cũng xuất phát từ chị mà hắn đã nhớ lại.
Chị tránh không thở quá sâu để khỏi nôn mửa ra. Chắc là hớp rượu cô nhắc
cuối cùng tợp vào lúc rạng đông đang trào lên cổ họng như một tiếng thổn
thức cứ phải cố nén mãi không ngừng.
Hắn nhìn chị, nhìn chị, nhìn chị. Bằng con mắt dửng dưng, bằng một sự thờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.