MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - Trang 67

rồi, anh im bặt. Claire không nhìn anh sáng hôm nay. Nàng vừa hút thuốc
vừa cụp mắt xuống. Chắc là họ chưa đến với nhau, ngay cả trước lúc rạng
đông, trong đêm tối của những dãy hành lang. Maria, chị đã lầm. Sở dĩ họ
không nhìn nhau như hôm trước nữa, sở dĩ họ tránh nhìn nhau, chính vì họ
đã thầm thú nhận là yêu thương nhau, trong lúc bầu trời rực hồng bên trên
cánh đồng lúa mì và trong lúc hình ảnh Maria chợt đến trong ký ức của họ
cùng với buổi rạng đông ấy, cái ký ức day dứt, đáng ghét vì lẽ mối tình mới
của họ mãnh liệt vô cùng. Biết làm gì với Maria đây?
- Dẫu như thế nào cũng phải đến tham quan San Andrea – Pierre nói – Ba
bức tranh Goya. Dù chỉ là để sau đó khỏi phải hối tiếc.
Nhiều khách bước vào. Các phụ nữ. Pierre không nhìn họ nữa.
- Tôi mệt rồi – Maria nói – Tôi sẽ đợi mọi người.
- Cậu đã uống cái gì đấy? – Claire hỏi.
- Cô nhắc. Tôi sẽ đợi mọi người trong xe. Đến trưa chắc sẽ đỡ hơn.
Họ đã đưa mắt nhìn nhau. Chắc đêm qua họ cũng đã nói tới chuyện đó và
một lần nữa đã mong muốn Maria bớt uống rượu đi. Và cũng mong muốn,
cũng lấy làm mừng rỡ là không có chị ám bên cạnh, mà do nguyên nhân
khác chứ không phải là do chị gặp chuyện chẳng lành.
Họ đi xuống. Cái mát mẻ sau lúc tắm táp tiêu tan đi và khi Maria nhận ra
mảnh sân, thì cơn mệt lại kéo đến như một định mệnh. Có lẽ cần tới một
sức mạnh ghê gớm để kéo Rodrigo Paestra ra khỏi chiếc giường lúa mì của
hắn. Có lẽ cần phải nói chuyện này cho họ biết, đành phải cản trở nỗi thèm
khát đang nhen nhúm của họ, phải thôi không đi Madrid là nơi tối nay chắc
sẽ diễn ra cuộc ái ân giữa họ với nhau. Maria nhìn họ xếp đồ đạc lên xe –
chị không giúp họ một tay – và họ vừa cười vừa làm cái công việc lao dịch
cỏn con mà chắc là chị sẽ thở không ra hơi nếu phải mó tay vào.
Chị ngồi ghế trước, bên cạnh Pierre. Sau lưng chị, Claire gấp cái chăn du
lịch đang bừa bãi trên ghế mà chẳng thắc mắc hỏi câu nào. Maria nhìn bạn
gấp chăn cũng không một lời giải thích. Tuyến đường trong thành phố vẫn
là cái tuyến đường Maria đã đi đêm hôm qua. Lúc này là mười một giờ.
Bốn viên cảnh sát vẫn còn đứng gác trên quảng trường, tất cả đều mệt
nhoài như Maria sau cái đêm truy lùng. Nhà thờ San Andrea ở trên quảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.