MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - Trang 80

đánh thức hắn dậy. Pierre và Claire chắc không nhìn thấy, không nghe thấy
chị nữa. Kể cả hình dung ra chị.
- Rodrigo Paestra. – chị gọi rất khẽ.
Chị cho là mình vẫn còn say, bởi vì sao mà chị thích thú đến thế khi tìm lai
được Rodrigo Paestra. Chị cứ tưởng hắn vô ơn. Hắn vẫn nằm đây để đợi
chị, đúng giờ, chính xác. Chính xác như lúc xuân về.
Chị gọi to hơn.
- Rodrigo Paestra. Tôi đây, tôi đây.
Chị cúi xuống thêm và gọi hắn. Lần này gần hơn, thấp hơn.
Và đến lúc ấy, khi chị cúi sát gần như chạm vào Rodrigo Paestra, chị mới
nhận ra là hắn đã chết.
Đôi mắt hắn mở trừng trừng nhìn xuống đất. Cái vết sẫm chung quanh đầu
hắn cũng như ở trên các thân cây lúa, mà chị cứ tưởng là cái bóng của hắn,
té ra là máu. Chuyện đó xảy ra lâu rồi, chắc là sau lúc rạng đông chút ít,
đến nay đã sáu, bảy tiếng đồng hồ. Áp vào mặt là khẩu súng lục của
Rodrigo Paestra, như một thứ đồ chơi trẻ con buông ra trong cơn buồn ngủ.
Maria đứng lên. Chị bước ra khỏi đồng lúa mì. Pierre ở bên đường. Anh
tiến về phía chị. Hai người gặp nhau.
- Chẳng đợi làm gì nữa – Maria nói – hắn ta chết rồi.
- Sao cơ?
- Chắc là tại trời nóng. Thế là hết.
Pierre đứng ngây ra bên cạnh Maria. Hai người nhìn nhau và chẳng nói
năng gì. Chính Maria là người mỉm cười trước tiên. Họ nhìn nhau hệt như
thế cách đây đã lâu lắm rồi.
- Điều đó chẳng có liên quan gì – chị nói – Ta đi thôi.
Chị vẫn đứng yên tại chỗ. Pierre bước đi , tiến về chỗ lúa mì hõm xuống,
nơi Maria vừa từ đấy đi ra. Chắc đến lượt anh cúi xuống Rodrigo Paestra.
Mãi anh mới trở ra. Anh trở ra phía Maria. Claire và Judith chờ đợi họ,
chẳng nói nửa lời. Maria hái một bông lúa mì, một bông nữa, cầm cả hai
bông, buông rơi chúng ta, nhặt lên, rồi lại buông rơi nữa. Pierre ra đến nơi.
- Hắn tự sát – anh nói.
- Một thằng ngu xuẩn. Một thằng ngu xuẩn. Ta không thể nói đến hắn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.