MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - Trang 88

MARGUERITE DURAS

Mười giờ rưỡi đêm hè

Người dịch: Phùng Văn Tửu

Chương 8

- Mệt ơi là mệt – Maria nói, đấy là chị nói với Pierre – cứ như là có thể
chống chọi được với mọi thứ ở trên đời, chỉ trừ với cái mệt này. Tôi ngủ
đây.
Maria dịu dàng. Và Pierre quen với tính dịu dàng này như anh đã từng quen
với chính thân thể chị. anh mỉm cười với Maria.
- Đó là cái mệt đến từ xa – anh nói – nó được tích tụ, sinh ra từ đủ thứ,
đúng là từ đủ thứ. Đôi khi nó lộ ra ngoài. Như hôm nay, Maria. Nhưng
mình biết rồi đấy.
- Người ta luôn luôn quá tin tưởng vào sức lực của mình – Maria nói – Tôi
nghĩ rằng tôi sắp ngủ thật rồi đây.
- Cậu thì bao giờ mà chẳng quá tin tưởng vào sức lực của cậu – Claire nói.
Hai người mỉm cười với nhau.
- Rượu – Maria nói – biết làm sao được. Và sau đó là cái gì cũng đâm ra
ngờ vực, cậu không thể nào biết được đâu.
- Tớ không biết. Ta có thể cứ nói chuyện như thế này đến tối đấy.
- Ồ không – Maria nói – tớ ngủ đây.
Chị nằm xuống chiếc ghế dài. Claire ở trước mặt chị.
Pierre quay lại nhìn Judith.
- Nó ngủ ngon lành quá kìa – anh nói.
- Kể ra cũng có thể được – Maria nói – nhưng đúng là con nó còn quá nhỏ
đối với những cuộc hành trình dài đằng đẵng và trong cái nóng bức như thế
này.

Chị đã choán mất chỗ của Pierre trên ghế dài. Nhiều khách du lịch cũng
nằm dài xuống như chị. Vài người đàn ông nằm soải ngay dưới đất, trên
những tấm thảm đay. Các căn phòng đều lặng lẽ. Trẻ con ngủ cả, còn người
lớn thì nói khe khẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.