MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - Trang 91

bồn hoa, ở đó có những bông hoa hằng ngày cũng tàn lụi dần về mùa này
trong lúc chờ đợi màn đêm buông xuống. Trong những dãy hành lang kia,
tại các bồn hoa kia, chẳng có ai lai vãng lúc ban ngày.

Claire biết là anh đã đi theo mình. Nàng biết. Anh đã từng đi theo rồi. Anh
biết cách đi theo người đàn bà mà anh thèm muốn, với khoảng cách khá xa
để cô ta phải tức điên lên quá mức cần thiết một chút. Anh, anh thích họ
như thế hơn.

Tại nơi đây chẳng có bóng người nào, vẫn là do cái nóng chết người của
đồng quê. Sẽ là nơi đây chăng? Claire dừng lại, bực mình, bực mình ghê
gớm, như anh muốn nàng như thế, về nỗi anh chưa kịp theo nàng, về nỗi
bước chân đi của anh phía sau nàng vẫn bình tĩnh, đều đều.
Anh đã bắt kịp Claire. Anh đã bắt kịp đôi môi của Claire. Nhưng Claire
không muốn cho anh hôn.
- Phải còn đến một tiếng đồng hồ nữa chị ấy mới thức dậy – nàng nói – Ta
có thể thuê một căn phòng. Em, em có thể lo chuyện thuê phòng này, nếu
như anh ngần ngại. em không thể chịu được nữa.
Anh không trả lời.
- Em biết chị ấy lắm – nàng nói tiếp – em đã biết là chị ấy sắp ngủ. Anh có
nhận thấy là như thế không? Sau bốn ly manzanilla, chị ấy đã, đã ở vào giai
đoạn ấy rồi, chị ấy ngủ.
Anh không trả lời.
- Nhưng anh có nhận thấy như thế không? Em van anh. Anh có nhận thấy
như thế không? Anh Pierre?
- Có. Hôm nay, cô ấy không ngủ.
Nàng bước đến bên anh và đứng sát vào anh hoàn toàn. Từ đầu đến chân,
từ mái tóc nàng đến cặp đùi của nàng, hoàn toàn phó thác cho anh. Họ
không ôm hôn nhau.
Rượu vào làm cho tim đập loạn cả lên.
Quãng thời gian mới dài làm sao trước khi trời tối. Maria hé giang đùi ra,
nơi đó trái tim đập thình thịch, nhói như dao găm đâm vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.